Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 41: Dị biến trên lôi đài

"Ha ha ha. Da thịt của đệ nhất mỹ nhân quả nhiên khiến ta đại khai nhãn giới. Bổn thiếu gia nhất định phải có được nàng!".

Phương Thiên Phú không ngừng nham nhở, lời hắn nói không sai, Trần Thu Nguyệt với Lâm Phi Yến là hai đệ nhất mỹ nhân Vân Long thành, hắn trước giờ vẫn muốn thu hai mỹ nữ vào trong tay, đáng tiếc bên cạnh Lâm Phi Yến có tên nhị đệ Lâm Phong luôn nhìn hắn chằm chằm, thực lực của tiểu tử này khiến Phương Thiên Phú hơi chút kiêng kị, cho nên trước tiên nhắm tới Trần Thu Nguyệt, đại ca của nàng lâu nay vẫn là bằng hữu tốt hợp cạ với hắn.

Trần Thu Nguyệt lúc này tức giận tới nỗi không nói nên lời, nàng cắn mạnh bờ môi cho chảy máu để khỏi bật ra tiếng khóc, khóc trước mặt tên khốn kia cũng là sự sỉ nhục đối với nàng. Hai tay đưa lên che đi những vùng kín đáo, giờ phút này nàng đã có tâm tư muốn chết, đúng, có lẽ chỉ còn cách này mới giải thoát cho nàng khỏi tình trạng bây giờ.

"Vẫn còn che được sao? Vậy ta cắt nốt những phần còn lại, để cho nàng biết đối đầu với bổn thiếu gia sẽ có kết cục thế nào, ta cũng không ngại để nàng phơi bày trước mặt dân chúng".

Phương Thiên Phú biến thái vô cùng, hắn đúng là muốn lột sạch nàng trước mặt tất cả mọi người, đê cho tất cả phải ghen tỵ khi hắn chiếm được thân thể tuyệt mỹ như vậy.

"Nguyệt nhi, mau nhận thua cho cha, con đã không phải đối thủ của Phương thiếu thì còn cố chấp làm gì? Đầu hàng rồi xuống ngay cho ta!".

Trần Thương Hải cũng không nhịn được nữa, đứng phắt dậy gào lên, hắn dù nhẫn tâm tới đâu cũng làm sao để con gái phải nhục nhã như vậy trước mặt vạn người.

"Nguyệt nhi, đã nghe thấy chưa? Giờ ta cho nàng một cơ hội, đồng ý làm nữ nhân của ta, trở thành thiếu chủ phu nhân, nếu vậy ta sẽ cho nàng được thất bại theo đúng ý của mình, bảo tồn được danh dự, nếu không thì nàng vẫn phải thua mà còn thua mười phần thê thảm đó".

Phi!

Trần Thu Nguyệt không thèm nói gì cả, chỉ phun ra một bãi nước bọt, nếu ánh mắt có thể giết người thì tên họ Phương kia đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

Phương Thiên Phú lông mày hơi nhíu lại, sau đó cười lạnh, nói:

"Tốt! Ta hiểu rồi, đây là do nàng lựa chọn".

Nói xong hắn vung lên chiếc quạt trong tay, lực lượng ngưng tụ, tựa như gió cuốn mây trôi tung ra một chiêu cực mạnh, không hề giống như chơi đùa lúc trước.

"Thiết Phiến Tật Phong!".

Phương Thiên Phú hét lên sau đó cười lớn:

"Nguyệt nhi, trúng một chiêu này ta đảm bảo y phục trên người nàng không còn lấy mảnh nào nữa đâu".

"Phương Thiên Phú, đây là ngươi ép ta! Dù có làm mà ta cũng sẽ không tha cho ngươi".

Trần Thu Nguyệt nghiến chặt hàm răng run run nói, hôm nay dù phải chết cũng quyết không chịu nhục, nàng đã đưa ra quyết định, lưỡi nhỏ kê lên, hàm răng chuẩn bị cắn phập một cái thật mạnh...

Đúng vào lúc này, Lâm Phi Yến còn ngồi trên khán đài, nàng cũng đang giận dữ tới cực điểm, hận không thể lao lên chém tên vô sỉ kia ra làm ngàn khúc, nhưng biết là mình không thể. Đột nhiên có dị biến xảy ra, ầm một cái...chỗ ngồi gần đó hình như có cái gì làm cho đổ sụp, Lâm Phi Yến và nhiều người cả kinh nhìn sang, cũng không kịp nhìn thấy cái gì, chỉ thấy có cái bóng từ chỗ đó vụt ra, tựa như lưu tinh, nhanh như điện xẹt, đường kính khoảng bốn năm mét trên mặt khán đài bị lực lượng của bóng người này làm cho nứt toác ra như mạng nhện, y như có vật gì vừa thô vừa nặng đập mạnh vào, khói bụi bay lên mù mịt.

"Ơ...Phàm...Phàm đệ!".

Lâm Phi Yến ngơ ngác nhìn một màn này, khi trấn tĩnh lại nàng mới biết chỗ đó là nơi mà Trần Phàm đã ngồi, không lẽ vụ nổ vừa rồi là...nghĩ tới đây nàng bất chợt nhìn thẳng lên lôi đài...

Bóng người đó chính xác là của Trần Phàm, hắn thực ra nãy giờ vẫn tích súc lực lượng, mục đích muốn sinh ra một cú bật mạnh nhất, tạo ra tốc độ nhanh nhất phóng tới phía trước, nội lực chín phần dồn vào đối chân, điều này khiến cho thân ảnh hắn bắn đi còn nhanh hơn tốc độ một viên đạn, lực lượng còn lại ngưng tụ vào nắm đấm xuất ra một quyền nhằm ngay Phương Thiên Phú đánh tới.

Cô Tinh Tuyệt Sát!

Với tốc độ như vậy cho dù cho tên họ Phương phản xạ có cao hơn mấy lần nữa cũng đừng mơ mà tránh được, ngay cả mấy vị gia chủ và ba vị trưởng lão ỏ khu vực chủ khảo chủ cũng chẳng ai phản ứng kịp.

"Hả?".

Phương Thiên Phú đang đắc ý xuất chiêu, ý đồ một lần này thổi bay toàn bộ y phục trên người Trần Thu Nguyệt, đáng tiếc dị biến phát sinh, hắn chỉ kịp nhìn thấy có cái gì đập thẳng vào mặt, mắt mũi tối sầm, lập tức bay ngược ra sau như diều bị đứt dây, phun ra một ngụm máu tươi cùng vài cái răng cửa đã gãy.

Mà Trần Thu Nguyệt cũng bị giật mình không nhỏ, còn chưa kịp cắn lưỡi tự vẫn, chỉ thấy có chiếc áo bay tới phủ lên người nàng, ngay sau đó là tiếng quát chói tai vọng lại:

"Đồ ngu, muốn chết hay sao? Không đánh lại thì không đánh lại, bộ danh dự đối với tỷ quan trọng đến vậy à? Đúng là một nữ nhân ngốc!".

Trần Phàm sau khi đập cho tên kia bay đi không biết phương trời nào, lúc này đã đứng trên lôi đài, hắn quay mặt lại phía cô nàng nhị tỷ của mình nghiêm mặt hét lớn.

Trần Thu Nguyệt không nói gì, chỉ khụy xuống một cái, khuôn mặt ấm ức nhìn lên Trần Phàm giống như một đứa trẻ con sắp khóc, ánh mắt ươn ướt, đôi môi bặm lại, cuối cùng không nhịn được nữa, nàng òa lên khóc nức nở, cảm giác như thể tích tụ một núi ủy khuất bao lâu nay được giải tỏa, như người chết đuối tìm được phao cứu sinh.

"Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè như vậy? Nè cầm đi, vốn dĩ định tặng cho tỷ sau cuộc tỷ võ lần này, nhưng mà giờ để lau nước mắt cũng không tồi".

Trần Phàm đưa cho nàng một chiếc khăn tay nhỏ, cũng không phải quý giá gì, chỉ là một món đồ thủ công bình thường ngoài chợ, tuy nhiên trên đó có thêu hình ánh trăng in bóng dưới mặt hồ, hắn thấy hợp với nhị tỷ nên mua về. Trần Phàm lấy khăn lau đi một giọt nước mắt trên mi nàng, sau đó cười nhẹ nói:

"Đừng có khóc nữa, cái áo này ta còn chưa mặc lần nào đâu, nhị tỷ bôi hết nước mắt nước mũi lên đó ta lại phải đi giặt sao?".

Trần Thu Nguyệt ngừng khóc, nàng khụt khịt mấy cái, thiếu chút đã bật cười, nhưng kịp nhận ra nếu vừa khóc vừa cười thì còn ra thể thống gì nữa, cuối cùng nàng chỉ run run hỏi một câu:

"Sao...sao đệ lại lên đây?".

Lần này đến lượt Trần Phàm không nói gì, hắn chỉ im lặng đến bên cạnh Trần Thu Nguyệt, bàn tay chạm vào da thịt qua lớp vải xộc xệch, sao đó nhanh tay bế xốc nàng lên đi xuống lôi đài, trước mặt bao nhiêu ánh mắt vẫn đang ngây ra chưa thể định thần.

"Đệ...đệ làm cái gì vậy? Mau buông ta xuống!".

Bị làm cho bất ngờ, khuôn mặt áp sát ngực nam tử, Trần Thu Nguyệt sắc mặt đỏ lên, tim đập thình thịch, muốn giãy giụa khỏi vòng tay nam nhân này nhưng nghĩ thế nào lại thôi, chỉ hơi lí nhí nói.

Sau khi bế nàng xuống, Trần Phàm thản nhiên đáp:

"Không có gì, tỷ có thể xuống đài được rồi, chuyện còn lại cứ giao phó cho ta".

"Cái này...không được đâu, ta hiện tại vẫn chưa chịu thua Phương Thiên Phú, không thể tự ý rời khỏi đây được".

"Ta nói được là được, cũng đâu có gì khó, ta thay danh nghĩa của nhị tỷ đấu với hắn".

"Nhưng mà..."

"Không nói nữa, tỷ còn nữa thì từ nay chúng ta là người xa lạ".

Trần Phàm nhanh chóng chặn họng cô nàng này, không cho nói thêm câu gì nữa, hắn cứ thế ung dung đi thẳng tới chính giữa lôi đài.

Trần Thu Nguyệt nhìn theo thân ảnh nam nhân trước mặt, ánh mắt không chớp mà nội tâm rung động, cảm giác như có một hình bóng vừa được khắc sâu vào tận trái tim mình.