Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 66: Xử Lý Quân Tử (29)

Tiểu sư muội cũng không nguyện ý cho Tang Tinh Hà một sắc mặt tốt. Hai ngày trước còn gọi nàng là con nhóc hề, hiện tại cũng biết gọi nhũ danh của nàng, hừ, đã trễ.

"Đại sư huynh, huynh đừng giả bộ hồ đồ nữa. Hôm qua huynh ở Xuân Phong Các uống Hoa Tửu cả một ngày, cả thành đều biết, đều nói Đại sư huynh là kẻ bội bạc phụ lòng đáng ghét nhất." Mấy câu phía sau kia là nàng tự mình thêm vào, dù sao trong lòng nàng cũng thấy chính là như thế, "Nếu như huynh còn không đi theo Thân Giác nhận lỗi, ta cũng sẽ không để ý tới huynh nữa, ta sẽ cùng Thiên Tùng dọn ra ngoài ở."

Tang Tinh Hà nghe tiểu sư muội nói xong, vẫn như cũ cảm thấy đại não vô cùng hỗn độn. Hiện tại tất cả ký ức của hắn đều có chút mơ hồ, hắn nhớ rõ hình như là mình giết Ngộ Từ, nhưng sau đó thì cái gì cũng không nhớ được. Đến nỗi những lời mà tiểu sư muội nói đó, hắn ngay cả một chữ cũng nghe không hiểu, cái gì gọi là hắn ở Xuân Phong Các uống cả một ngày Hoa Tửu, Xuân Phong Các lại là chỗ nào nữa?

"Ương Ương, muội...... Rốt cuộc muội đang nói cái gì vậy?" Tang Tinh Hà xoa đầu chậm rãi ngồi dậy, mà vừa mới ngồi lên, hắn liền phát hiện quần áo trên người mình không chỉ có mùi rượu nồng nặc, còn có mấy dấu vết màu đỏ khả nghi, dấu vết này hình như là dấu son môi.

Này?

Hắn nhíu mi, thần sắc trở nên có chút khó coi, người nào dám ở trên người hắn lưu lại dấu môi?

Tiểu sư muội thấy hắn nhìn chằm chằm dấu son môi ở trên cổ áo, cho rằng hắn vẫn còn nhung nhớ dư vị một ngày một đêm ở Xuân Phong Các kia, tức giận đến dậm chân, "Đại sư huynh, huynh đúng là hỗn đản, ta thấy huynh cũng đừng đi tìm Thân Giác xin lỗi nữa, huynh căn bản là không xứng với hắn."

Nàng nói xong lập tức muốn xoay người chạy đi, chỉ là còn chưa kịp chạy đi, đã bị Tang Tinh Hà bắt được.

Tang Tinh Hà túm lấy tay tiểu sư muội, thu lại biểu tình khó coi trên mặt, ôn tồn nói: "Những chuyện mà muội nói này ta thật sự là không có ấn tượng gì, muội tốt xấu cũng phải nói rõ ràng cho ta biết chứ, có được không?"

"Hừ." Tiểu sư muội không muốn quay đầu lại, "Ta đã nói đủ rõ ràng rồi, là huynh cô phụ Thân Giác."

"Ta cô phụ hắn như thế nào?" Tang Tinh Hà hỏi.

"Huynh chỉ mới vừa tỉnh ngày hôm trước thôi, còn đoạn thời gian trước đó đều là nhờ Thân Giác chiếu cố huynh. Nhưng huynh vừa tỉnh đã lập tức trở mặt không nhận người, trực tiếp đi đến Xuân Phong Các uống rượu, đêm qua chạy về còn cãi nhau với Thân Giác, chọc người ta giận bỏ đi rồi." Tiểu sư muội nói.

"Ta...... hôn mê rất lâu sao?" Tang Tinh Hà sửng sốt một chút, "Ngộ Từ đâu?"

Tiểu sư muội nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Tang Tinh Hà, ánh mắt trở nên cổ quái, "Huynh nói đại ma đầu kia? Đã chết được mấy tháng rồi, ngày hôm trước huynh chẳng phải đã biết rồi hay sao? Vì sao còn hỏi lại nữa?"

Giữa mày Tang Tinh Hà nhíu lại, biểu tình trên gương mặt tuấn mỹ có chút mê mang, "Ngày hôm trước ta đã tỉnh rồi sao? Nhưng mà......"

Nhưng mà vì sao hắn lại không có ký ức gì cả?

Nghe tiểu sư muội nói, hai ngày này hắn dường như còn làm ra rất nhiều chuyện quá phận, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Tiểu sư muội thấy Tang Tinh Hà ngây ra, lại nóng nảy, "Đại sư huynh, ta nói với huynh lần cuối cùng, huynh đừng có ở chỗ này phát ngốc nữa, nhanh chóng rửa mặt chải đầu sau đó đi tìm Thân Giác trở về đi."

Tuy rằng đại não Tang Tinh Hà có chút hỗn loạn, nhưng bị tiểu sư muội lặp lại mấy lần nhắc tới tên của Thân Giác, cũng biết hiểu một chút sự tình. Dường như hắn còn chọc cho Thân Giác giận dỗi bỏ đi. Việc cấp bách hiện tại, hẳn là nên tìm người trở về trước rồi tính.

Tang Tinh Hà buông lỏng tay của tiểu sư muội ra, quay trở về mép giường, mang giày vào, một bên hỏi: "Tiểu Giác đi đâu vậy?"

"Xuân Phong Các." Tiểu sư muội thúy thanh nói.

Lại là Xuân Phong Các.

"Xuân Phong Các là chỗ nào?" Tang Tinh Hà nhìn tiểu sư muội.

Ánh mắt tiểu sư muội nháy mắt trở nên vô cùng ghét bỏ, trợn mắt lên nhìn Tang Tinh Hà một cái rồi lập tức bỏ đi.

Cho dù có là phong hoa tuyết nguyệt Đại sư huynh, bản chất hắn cũng chỉ là một nam nhân thúi, mà nam nhân thúi thì đều biết giả ngu.

Chờ Tang Tinh Hà tắm gội thay quần áo xong, lúc ra cửa phát hiện ánh mắt của người chung quanh nhìn hắn có chút khác lạ. Vốn dĩ các bá tánh lúc nhìn thấy hắn đều sẽ thân thiết gọi hắn một tiếng Tang đại hiệp, nhưng hôm nay hoàn toàn là tránh hắn đi, còn dùng ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn hắn.

Cái này làm cho nghi hoặc trong lòng Tang Tinh Hà ngày càng sâu.

Hai ngày nay rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì? Hơn nữa vì sao hắn lại không có kí ức của hai ngày này?.

Hiện giờ Sa Thành đã khai xuân, một mảnh xuân ý. Sau khi Tang Tinh Hà nghe được vị trí của Xuân Phong Các, lập tức dọc theo con đê đi thẳng về phía trước. Cành liễu bên bờ sông khẽ đung đưa thân, tơ liễu theo gió rơi xuống, trên vai Tang Tinh Hà cũng dính một ít.

Xuân Phong Các là hoa lâu lớn nhất Sa Thành, mà át chủ bài giúp cho Xuân Phong Các vẫn luôn sừng sững không ngã chính là tất cả những người ở Xuân Phong Các đều là thiên la thể. Thiên la thể trân quý dữ dội, ấy vậy mà toàn bộ người hầu hạ ở Xuân Phong Các lại đều là thiên la thể, nam nữ đều có. Danh tiếng của Xuân Phong Các thậm chí còn lan truyền tới những nơi khác ở Trung Nguyên. Thế nhưng một chỗ nổi danh như vậy, Tang Tinh Hà lại hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Ngày thường ngoại trừ luyện võ thì hắn phải xử lý công vụ trong sư môn, ngẫu nhiên còn phải đi giải quyết chút chuyện trong giang hồ, đối với Xuân Phong Các nổi tiếng xa gần này lại không biết một tí gì. Nguyên nhân phần lớn cũng là do tính tình của hắn. Tang Tinh Hà nhìn qua là biết kiểu quân tử làm người đứng đắn, người khác cũng không dám rủ hắn đến nơi phong nguyệt này chơi, cho nên đây đích xác chính là lần đầu tiên Tang Tinh Hà nghe nói đến Xuân Phong Các, càng là lần đầu tiên đi vào Xuân Phong Các.

Chỉ là người của Xuân Phong Các hình như không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.

Hắn chỉ mới đứng trước cửa Xuân Phong Các, tú bà bên trong đã hừng hực đi ra nghênh đón hắn, "Tang đại hiệp, hôm nay ngài lại tới nữa a~, thật là vinh hạnh của tiểu điếm. Hôm nay ngài cũng cho gọi Lăng Yên, Lăng Hương, Lăng Sương, Lăng Nguyệt nữa sao?"

Hắn thật sự đã tới đây? Còn gọi tận bốn người?

Tang Tinh Hà mím môi, một lát sau, mới chậm rãi mở miệng trong ánh mắt vui sướng của tú bà, "Ta tới tìm người."

Tú bà cười khúc khích, khăn trắng trong tay mừng rỡ ném tới ném đi, "Nghe lời này của Tang đại hiệp mà xem, người tới Xuân Phong Các của chúng ta, có ai mà không phải là tới tìm người đâu? Chẳng lẽ là tới tìm quỷ a~?"

"Không phải, ta thật sự là tới tìm người, hắn không phải người ở chỗ này của các ngươi." Sắc mặt Tang Tinh Hà bình tĩnh, "Hắn tên là Thân Giác, là một thiên la thể, ngươi đã từng nhìn thấy chưa?"

Tú bà chớp chớp mắt, "Tên Thân Giác thì không có, nhưng thật ra hôm qua có một vị công tử tới, cũng không xưng tên họ gì, là một thiên la thể, lớn lên xinh đẹp vô cùng, ngay cả đem các thiếu gia ở chỗ chúng ta ra so cũng không bằng."

Tang Tinh Hà nghe xong những lời này thì lập tức đi vào bên trong, tú bà ai một tiếng vội vàng đuổi theo, "Tang đại hiệp, đó là khách nhân, ta không có cách nào bắt vị khách nhân kia hầu hạ ngài đâu, ngài vẫn là nên gọi vài Lăng Yên, Lăng Hương ra đi, bọn họ vừa lúc vẫn còn nhung nhớ Tang đại hiệp ngài đó nha~."

Bước chân Tang Tinh Hà đột nhiên dừng lại, hắn thở dài quay đầu lại nhìn tú bà, "Ngươi đừng nói cái gì Yên cái gì Hương với ta nữa. Người đêm qua tới chỗ các ngươi là bạn tốt của ta, ta chọc hắn tức giận, hắn giận dỗi ta mới đến nơi này của các ngươi, hiện tại hắn đang ở đâu?"

Ánh mắt tú bà nhìn Tang Tinh Hà hơi đổi. Hôm qua tuy rằng đêm đã khuya nhưng bà vẫn nhìn thấy rất rõ ràng, vị thiên la thể mỹ lệ tột cùng kia đã phá thân rồi, hay là...... Nàng lập tức thay đổi một gương mặt tươi cười, "Tang đại hiệp, sao ngài không nói sớm. Nhưng vị khách nhân kia hiện tại vẫn còn chưa đi ra, không bằng ngài trước tiên ngồi xuống ghế đợi một chút, ta gọi người mang cho ngài một bình trà."

"Không cần, ngươi trực tiếp dẫn ta đi đi." Tang Tinh Hà không muốn ở chỗ này lâu hơn một chút nào nữa. Mùi hương nơi này đã làm hắn có chút chịu không nổi, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy một ít thiên la thể còn kiều mị hơn nữ nhân lắc mông rồi vứt mị nhãn cho hắn, Tang Tinh Hà luôn luôn tự giữ sắc mặt cũng không nhịn được dần dần trầm xuống.

Tú bà có chút khó xử nhìn Tang Tinh Hà, nhưng bà lại không dám đắc tội đối phương, chỉ có thể căng da đầu dẫn theo Tang Tinh Hà đi đến một gian phòng ở lầu ba. Đứng ở cửa, bà cười đến có chút khó coi, "Tang đại hiệp, vị khách nhân kia vẫn còn ngủ, đợi lát nữa ngài đừng nóng giận."

Tang Tinh Hà khẽ gật đầu, tú bà thấy vậy mới tránh người ra. Mà Tang Tinh Hà đầu tiên là đứng ở cửa gõ vài cái, thấy bên trong không có phản ứng gì, mới thử đẩy cửa ra. Cửa không khóa từ bên trong, cho nên Tang Tinh Hà thử đẩy một cái đã đẩy ra.

Hắn không khỏi nhíu mi, đã ngủ ở bên ngoài như vậy làm sao còn có thể không khóa trái cửa? Như vậy rất dễ dàng gặp nguy hiểm.

Sau khi cửa bị đẩy ra, bên trong vẫn vô cùng im ắng, chủ nhân trong phòng dường như không hề bị đánh thức, cái này làm cho trong lòng Tang Tinh Hà càng thêm không vui. Tâm cảnh giác của Thân Giác cũng quá kém, nếu người tới là kẻ bắt cóc, sợ...... Ai.

Hắn vào phòng, vòng qua bình phong, bước chân hơi khựng lại.

Quần áo vương đầy trên sàn nhà, trên bàn tiệc còn vương vãi mấy bầu rượu trống rỗng.

Giữa mày Tang Tinh Hà nhảy nhảy, không khỏi phóng nhẹ bước chân. Lúc đi đến bên mép giường, hắn đầu tiên là hít sâu một hơi, mới duỗi tay vén màn lên. Vừa mới thấy cảnh sắc phía sau màn, tâm tư vẫn luôn treo cao của hắn nháy mắt buông lỏng xuống.

Trên giường chỉ có một mình Thân Giác, chẳng qua là cậu uống không ít rượu, dường như còn ngại nóng, cho nên mới cởi hơn phân nửa quần áo trên người ra, chỉ mặc độc một cái quần, thậm chí chăn cũng không đắp.

Nhưng Tang Tinh Hà chỉ yên tâm được một cái chớp mắt. Bởi vì khi hắn nhìn thấy những dấu vết ái muội trên người Thân Giác, từ trên bả vai lan tràn trải dài đến tận sau eo, thậm chí hai sườn sau eo còn ẩn ẩn có dấu tay, dấu tay này là dấu tay chỉ thuộc về nam nhân.

Ánh mắt Tang Tinh Hà lặng yên tối lại, bàn tay trong tay áo không khỏi nắm thành quyền. Hắn hít sâu vài lần, mới hòa hoãn biểu tình trên mặt, ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thân Giác, "Tiểu Giác, tỉnh tỉnh."

Lông mi Thân Giác khẽ run lên, qua một hồi mới cố sức mở mắt ra.

Tang Tinh Hà vốn nỗ lực bài trừ tươi cười ôn hòa, nào biết đối phương vừa nhìn thấy hắn đã quay đầu đi tiếp tục ngủ.

Tang Tinh Hà: "......"

Đây là tình huống gì?

Hắn khụ một tiếng, ôn thanh nói: "Tiểu Giác, nếu muốn ngủ, chúng ta trở về lại ngủ tiếp có được không, nơi này thực loạn, không phải một chỗ có thể ngủ ngon."

Thanh âm Thân Giác rầu rĩ, "Vì sao ta phải trở về cùng với ngươi? Ta còn muốn ở chỗ này treo thẻ bài."

Tang Tinh Hà bị chọc giận rồi, nhưng hắn không hề nóng giận với Thân Giác. Hắn vẫn còn nhớ rõ lời nói của tiểu sư muội, chuyện gì cũng phải dỗ người trở về trước rồi lại nói, "Nói bậy gì đó, em treo thẻ bài gì ở cái chỗ này? Tiểu Giác, cùng ta trở về đi, Ương Ương nàng rất nhớ ngươi, sáng nay còn nổi giận một trận với ta."

Lời này dừng ở trong tai Thân Giác, chính là Tang Tinh Hà bởi vì tiểu sư muội mới đến tìm cậu.

"Ta không quay về." Thân Giác bị Tang Tinh Hà đánh thức, hiện tại cũng không buồn ngủ nữa, chỉ là đầu còn có chút đau. Cậu ngồi dậy từ trên giường, lãnh đạm nhìn Tang Tinh Hà, "Đêm qua Tang đại hiệp không phải còn chúc ta sinh ý thịnh vượng hay sao, hiện tại sinh ý của ta còn chưa kịp khai trương mà, Tang đại hiệp cũng không cần ở chỗ này quấy nhiễu ta làm ăn buôn bán."

Sinh ý? Sinh ý gì cơ?

Ánh mắt Tang Tinh Hà quét một vòng trên người Thân Giác, cho dù tính tình có tốt hơn nữa, lúc này cũng có chút khống chế không được, "Em làm cái công việc gì? Dấu vết trên người của em làm sao mà có?"

Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà không nói lời nào.

Tang Tinh Hà thấy thế, giơ tay xoa giữa mày, có chút mệt mỏi nói: "Xin lỗi, ta không nên nổi giận với em, nhưng nơi này không phải là nơi tốt lành gì.Tiểu Giác, em cùng ta trở về trước đã."

"Chính ngươi đêm qua còn nói nơi này vô cùng tốt, nói người ở chỗ này so với ta khá hơn nhiều, không giống như ta bày đặt giả đứng đắn." Thân Giác lạnh nhạt nói, "Tang đại hiệp ngủ một giấc, đừng nói là cái gì cũng không nhớ rõ chứ?"

Tang Tinh Hà trầm mặc một lát, mới nói: "Nếu ta nói phải thì sao?"