Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 21: Vì cứu thê tử, Tô Tử Ngưng đại khai sát giới!

Tô Tử Ngưng lập tức ngự kiếm cấp tốc rút lui, xoay người tránh đi kiếm khí từ bốn phía bắn đến. Toàn bộ lối đi hẹp dài cũng bắt đầu vặn vẹo, linh lực dày đặc từ phía trước xông tới, Tô Tử Ngưng che chắn chỗ yếu, cắn răng điên cuồng vượt qua. Lối thoát trước mặt tràn ngập cương đồng, Tô Tử Ngưng lập tức xuất ra Lôi phù của Lạc Uyên, trong nháy mắt không gian bị xé rách, một tiếng nổ lớn kéo theo một vùng phế tích nghiền nát đám cương đồng, tay chân chúng đứt thành nhiều đoạn vương vãi khắp nơi.

Nàng sở dĩ dám xông vào Tô gia, ngoại trừ nàng hiểu rõ nơi này, kỳ thực cũng vì có Lôi phù của Lạc Uyên, giúp nàng mở đường máu chạy đi. Chỉ cần chạy thoát, bọn họ năm đó không bắt được nàng, bây giờ cũng như thế.

Tô Tử Ngưng đang lao vùn vụt trên mây xanh thì đột nhiên bị chặn lại, một luồng uy áp cực lớn mang theo mạnh mẽ linh lực đập thẳng vào nàng, nàng cấp tốc lùi lại nhưng phi kiếm vẫn bị va chạm mạnh rớt xuống dưới.

Lão gia chủ Tô gia râu tóc bạc trắng, âm thanh như sấm sét: "Bọn đạo chích từ phương nào đến, điếc không sợ súng dám xông vào Tô gia, trộm lấy Tụ hồn đăng! Giao ra đây cho ta!" Giờ khắc này cả người Tô Tử Ngưng đều là máu, đã sớm nhìn không ra nguyên lai dáng dấp.

Lão nhân kia tuy nói thiên phú không cao, nhưng đã qua mấy trăm năm tu luyện, hắn cũng là Kim Đan đại viên mãn, đối phó Tô Tử Ngưng dễ như trở bàn tay.

Mắt thấy toàn bộ người nhà họ Tô đều hung hăng kéo đến bao vây, Tô Tử Ngưng tàn nhẫn quyết tâm nuốt một nắm linh đan, lập tức khắp người linh lực mãnh liệt tỏa ra xung quanh, khiến bọn người kia phải lùi về sau mấy bước.

Tô Châu thấy rõ, rất nhiều Luyện Khí, Trúc Cơ, thậm chí cấp bốn đan dược đều bị nha đầu kia nuốt trọn, nhất thời tức đến run rẩy, cả Tô gia đều không có được những thứ tốt như thế! Vậy mà tiểu quỷ kia còn chưa đến Trúc Cơ, một lần nuốt trọn, cũng không sợ chết no!

Trong lúc hắn đau lòng tiếc rẻ đến run râu mép, Tô Tử Ngưng chợt hét vang một tiếng, trực tiếp lấy ra Càn Khôn Phiến, nguồn linh lực sắp đem kinh mạch của nàng làm cho căng nứt bỗng chốc tìm được nơi phát tiết, lập tức theo Càn Khôn Phiến tuôn ra.

Nguồn linh lực khổng lồ mang theo ác liệt cuồng phong ập đến, trực tiếp giết chết hàng loạt đệ tử Tô gia tu vi thấp, những người khác cũng bị tàn nhẫn đánh bay khắp nơi, ngay cả Tô Châu cùng Tô Nhạc đều kinh hãi biến sắc, hốt hoảng chống đỡ.

Uy lực của Tiên giai pháp khí mạnh đến không thể tưởng, nếu không phải Tô Tử Ngưng không cách nào phát huy được toàn bộ sức mạnh, mấy người Kim đan sơ kỳ như Tô Nhạc làm sao còn sống sót.

Tô Châu nhìn một đoàn người đổ gục, ngay cả Tô Nhạc cũng đang thổ huyết, trong mắt kinh ngạc nhưng sau đó chính là run rẩy mừng như điên, con mắt đỏ đậm của hắn liên tục nhìn chằm chằm vào cây quạt trong tay Tô Tử Ngưng, cả người cũng đang phát run. Hắn sống gần ngàn năm, chưa từng thấy Tiên khí, chưa từng có!

"Ha ha ha" tiếng cười điên cuồng vang vọng khắp Tô gia, lập tức hắn bỗng nhiên hét lớn: "Lưu lại cây quạt!"

Tô Tử Ngưng nỗ lực đứng thẳng người, khóe môi nhuốm máu, nhìn Tô Châu giống như kẻ điên ép thẳng tới Càn Khôn Phiến trong tay nàng. Nàng không nhúc nhích, phảng phất không còn khí lực, chỉ là trong khoảnh khắc nét mặt già nua điên cuồng kia áp tới gần, nàng bỗng dưng câu lên một tia cười yêu mị, phối hợp vết máu ở khóe miệng càng khiến người chấn động cả hồn phách, toả ra một luồng uy hiếp trí mạng.

Tô Châu bị nàng cười cả kinh sững sờ, tâm trạng có chút bất an, sau một khắc, hai đạo Lôi Phù mang theo điện quang đánh tới, hai luồng sấm sét cuồng bạo cùng lúc tấn công qua! Tô Châu không ngốc, sức mạnh khủng khiếp trên kia khiến hắn cũng không nhịn được run sợ, lập tức ngừng lại thân hình, quay đầu muốn chạy, nhưng là vừa xoay người liền bị đạo Lôi Phù thứ ba đánh thẳng vào.

Hắn kinh nộ rống to: "Ngươi đến cùng là ai! A —" vì sao lại có Lôi Phù của Phân Thần kỳ tu sĩ!

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn nương theo ba tiếng nổ, ba luồng sấm sét cùng nhau đánh tới, Lạc Uyên làm Lôi Phù thừa sức đối phó Kim Đan kỳ, ba đạo Lôi Phù khoảng cách gần như vậy, Tô Châu liền bụi cũng không còn!

Sáu đạo Lôi Phù, Tô Tử Ngưng dùng mất rồi bốn đạo, nàng tuy rằng da thịt vô cùng đau đớn, nhưng nếu Tô Châu không chết, tình hình hiện tại nàng căn bản chạy không thoát!

Tô Châu chết thảm khiến cho đám người Tô Nhạc sợ đến lạnh run, trong lúc nhất thời bất chấp đau buồn, toàn bộ đều tham sống sợ chết hoảng sợ chạy tán loạn, sống càng lâu liền càng sợ chết, đều là điểm chung của bọn hắn.

Thừa dịp bọn họ sợ hãi chưa lấy lại tinh thần, Tô Tử Ngưng cắn răng ngự kiếm cấp tốc thoát đi. Tô Nhạc nhìn nàng biến mất, cả người run, một hồi lâu sau, hắn hai mắt đỏ đậm: "Truyền lệnh, toàn bộ lực lượng Tô gia, truy sát nàng! Thông báo cho các gia tộc ở Dĩnh thành nữ tử kia trên người có Tiên khí!"

"Tuân lệnh!"

Tô Tử Ngưng biết người nhà họ Tô không nhận ra nàng, cũng sẽ không cách nào bắt được nàng, thế nhưng Lâm gia biết, nói vậy rất nhanh, nàng liền trở thành đối tượng truy sát của toàn Dĩnh thành.

Nàng vừa nghĩ liền không nhịn được ho khan vài tiếng, phun ra một ngụm máu. Lạm dụng đan dược, nếu nàng không phải ngũ linh căn, chỉ sợ liền bạo phát mà chết tại chỗ, thế nhưng thương tổn cũng không phải nhỏ, bất quá... Tô Tử Ngưng cảm thụ trong lồng ngực càng ngày càng sinh động sóng linh hồn, trong mắt mang theo một tia ấm áp ý cười. Quả nhiên hữu dụng, nó rất vui vẻ.

Tuy nói bên ngoài thần hồn nát thần tính, khắp nơi đều có người thèm nhỏ dãi Tiên khí ngày đêm không ngừng truy bắt Tô Tử Ngưng, nhưng nàng vẫn cố chấp lưu lại Dĩnh thành. Chỉ cần có một tia cơ hội, nàng liền đem Tụ Hồn Đăng nhen lửa, cẩn thận đưa Tần Mặc Hàm người hồn đặt ở trên đèn, nhìn một chút nhỏ bé tàn hồn hội tụ đi vào. Mắt thấy Tần Mặc Hàm người hồn càng ngày càng hoàn chỉnh vững chắc, Tô Tử Ngưng vừa mới mừng như điên chợt biến thành tuyệt vọng.

Sau khi người hồn của Tần Mặc Hàm được củng cố, cũng không còn tàn hồn hội tụ đi vào, điều này có ý nghĩa gì? Tô Tử Ngưng nghĩ không ra, cuối cùng tâm sức đều cạn kiệt. Hồn phách còn thiếu trong người hồn đã hội tụ trở về, vì sao hồn chủ không thấy? Hoàn toàn tiêu tan hay bị người luyện hóa rồi? Tô Tử Ngưng đột nhiên lắc đầu, không thể, lúc đó Tần Mặc Hàm hồn phách đã tản đi, sẽ không có người phát hiện.

Bên ngoài càng ngày càng nguy hiểm, Tô Tử Ngưng biết không thể kéo dài, chính là nàng không muốn, không muốn tin rằng Tần Mặc Hàm đã chết. Tụ hồn đăng không có tác dụng, nhất định là có nguyên do. Ngón tay Tô Tử Ngưng nhẹ nhàng vuốt ve đèn, con mắt đỏ lên, nàng giật giật mũi, thấp giọng nói: "Mặc Hàm, ta hiện tại không có cách nào cứu nàng, còn muốn dẫn nàng đi một cái địa phương quỷ quái." Dứt lời, sắc mặt nàng hơi trắng bệch, lại dừng một chút: "Bất quá, nàng đừng sợ, ta đã từng đi qua nơi đó, ta nhất định che chở tốt cho nàng."

Nàng nói xong liền đứng lên, đem đèn ôm vào trong ngực, từng bước một đi về phía bắc Dĩnh thành, nơi đó xưa nay chưa từng có kẻ dám đặt chân vào, dù là kẻ tham lam đến đâu.

Mai Cốt Chi Địa, luyện ngục mà cả đời nàng cũng không muốn đặt chân đến, giờ đây nàng buộc phải lần nữa tiến vào.

Phía sau nàng, Lâm Túng, Lâm Thôi Diêm, Tô Nhạc đều kinh hãi không thôi, không ai dám tiến đến, còn có Lạc Uyên sư tôn đau lòng mà nhìn theo bóng người tinh tế của nàng, cuối cùng nàng triệt để biến mất vào trong làn khói đen không một tia sáng.

Lạc Uyên xiết chặt nắm đấm, trong lòng lẩm bẩm nói, tiểu nha đầu...

Ở nơi cách đó ngàn dặm gọi là Thượng Ung Thành, chính là thành trì giàu có nhất Tu Chân đại lục, cho dù giáp với cực bắc, bao phủ nửa bên sông băng khí hậu khắc nghiệt, cũng không ngăn được ngàn vạn người Tu Chân một lòng tìm đến.

Tu Chân Giới Tam đại gia tộc, Ngũ đại tông đều tọa lạc ở đây. Tần gia là đệ nhất gia tộc đứng đầu Tu Chân giới, tiếp đến là Lạc gia. Ngũ đại tông gồm có Bách Mạch Tông, Thiên Cơ Các, Vọng Tiên Tông cũng đều ở Thượng Ung Thành, phân nửa người nắm quyền lực tại Tu Chân giới đều ở đây, đủ để thấy được Thượng Ung Thành là mảnh đất quý linh mạch hội tụ, phong thủy dồi dào.

Địa vị đệ nhất của Tần gia tại Tu Chân Giới vạn năm không hề lung lay, cũng là một danh môn vọng tộc vô cùng thần bí. Ngàn vạn năm qua vẫn một mình chiếm cứ cực bắc nơi rét lạnh nhất Bắc Xuyên Tuyết Sơn, toàn bộ Tần gia từ băng xây lên, ẩn giấu bên trong ngàn dặm băng tuyết không người nhìn thấy. Thế nhưng, không nhìn thấy cũng không có nghĩa là có thể quên, người Tần gia đến từ Bắc Xuyên, khắp Ung Thành không ai dám bất kính.

Bởi vì vạn năm trước Tu Chân Giới cùng Ma Tộc quyết chiến một trận, thống soái chính là nữ chủ nhân Tần gia, sau khi nàng ngã xuống thì Tu Chân giới vạn năm nay cũng chỉ có đệ đệ của nàng thành công bước vào cảnh giới Độ Kiếp. Hơn nữa trong vạn năm này, Tần gia hầu như mỗi một đời đều có một hậu nhân kinh tài tuyệt diễm, cho dù Tần gia đã quy ẩn, cũng không có người dám đi khiêu khích. Ai biết nhiều năm như vậy, có phải hay không có người Tần gia thành công bước vào Đại Thừa. Dù sao nếu như lúc trước Tần Chiêu Mặc chưa chết, nàng đại khái đã sớm Đại Thừa đắc đạo.

Trong vòng một ngàn năm nay, Tần gia hầu như không quản chuyện thế nhân, nhưng cơ hồ không người nào dám nghi vấn địa vị của Tần gia. Trước tiên không nói không nhìn ra Tần gia sa sút, cho dù sa sút, con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, cũng không phải một chốc có thể bị lay động. Sở hữu vô hạn tài nguyên, gia tộc huyết thống thiên phú lại cực kỳ thuần khiết, Tu Chân Giới hy vọng nhất chính là Tần gia yên lặng không để ý tới thế sự.

Tại Bắc Xuyên, xuyên qua từng mảng từng mảng trắng xóa Tuyết Sơn núi băng, đẩy ra luồng không khí dày đặc rét lạnh, nơi trung tâm vững vàng một kết giới to lớn, ẩn ở thế giới băng tuyết, đem những tòa kiến trúc tinh xảo cổ điển bảo hộ bên trong, những tòa nhà trùng điệp nối tiếp nhau nhìn không thấy điểm cuối.

Ở giữa một tòa đại điện lộng lẫy sừng sững vươn cao, bao quanh nó là cầu thang đá bằng bạch ngọc giống như được khắc từ băng, được điêu khắc hoa văn phong cách cổ điển vô cùng tinh tế, một đường uốn lượn đến lầu các hai tầng phía sau. Khí tức lạnh như băng phảng phất ở lại bên ngoài lầu các, không chút nào ảnh hưởng đến người trong đó.

Phòng nhỏ nằm ở tầng hai bên trong bày trí vô cùng đẹp mắt, hết thảy đồ vật đều toát ra dụng tâm cùng vẻ quý phái lộng lẫy. Giờ khắc này sau một loạt tấm bình phong, bày một cái giường lớn, màn giường được treo lên gọn gàng, có thể nhìn thấy thấp thoáng người ngủ ở trên đó. Mái tóc dài đen mượt tản ra trên gối, mềm mại toả ra ánh sáng ôn hòa, đôi mắt khép chặt giấu đi thần thái bên trong nhưng lại làm nổi bật lên hai hàng mi thật dài. Bóng tối dừng lại nơi gương mặt băng tuyết xinh đẹp, ngay cả đôi môi mỏng cũng không có bao nhiêu huyết sắc, tựa hồ xưa nay chưa từng thấy ánh mặt trời.

Thế nhưng, không thể phủ nhận, nữ tử kia ngũ quan hoàn mỹ, cho dù giờ khắc này nàng yên tĩnh nằm cũng không che giấu được phong thái tài hoa của nàng, cùng nét điềm tĩnh nhàn nhã.

Một lát sau, giọng nói của nữ nhân đứng bên cạnh giường tràn đầy lo lắng vang lên: "Chỉ Đình, vì sao nàng còn chưa tỉnh, đều sắp mười ngày, không phải nói không có chuyện gì sao?"

Nam tử mặc huyền bào được gọi là Chỉ Đình chậm rãi đi tới bên giường, thở dài: "Gia gia nói nàng thiếu người hồn, lí do sẽ trễ một chút, ta cũng không biết nàng sau khi tỉnh lại sẽ như thế nào."

Nữ nhân trong mắt ngấn lệ, biểu hiện tan vỡ: "Tại sao là nàng, tại sao là con của chúng ta, hơn hai mươi năm, ta trơ mắt nhìn nàng ngủ hơn hai mươi năm. Ta sinh ra nàng, không nghe nàng khóc, không nghe nàng cười, cũng không nghe nàng gọi ta mẫu thân, chỉ có... Chỉ có khối này thể xác! Không phải nói thời cơ đã tới rồi sao? Nàng vừa được sinh ra đã gặp tử kiếp. Thiên đạo bất công, vì sao đối Tần gia như vậy, vì sao đối Hàm nhi của chúng ta như vậy."

Tần Chỉ Đình nhìn thấy nương tử mình như vậy, cũng là buồn rầu vô cùng, bọn họ thành thân hơn 300 năm, mới trăm phương ngàn kế mang thai hài tử, nhưng là làm sao ngờ tới, Tần gia số mệnh lại chọn trúng con của bọn họ, bây giờ...

Hai người ôm nhau buồn khổ không thôi, đột nhiên người đang nằm yên tĩnh trên giường chợt sâu kín thở một hơi, phảng phất giống như nín quá lâu, cuối cùng cũng coi như có thể hô hấp. Một lát sau, cánh mũi của nàng động đậy, ngực cũng chậm rãi phập phồng, sắc mặc tuy vẫn có chút tái nhợt nhưng cũng không còn trắng như băng nữa.

Tần Chỉ Đình nhạy cảm bắt lấy âm thanh kia, cả người cứng đờ, lập tức quay đầu. Nữ nhân tự nhiên cũng không bỏ qua, trong đôi mắt hai người đều là không thể tin nổi cùng thấp thỏm, gắt gao nhìn nữ tử trên giường. Một lát sau, đôi mắt màu mực kia đột nhiên mở ra, ngay sau đó quay đầu nhìn về phía hai người đang kích động ứa nước mắt, một tia mê man chợt lóe lên.

Nhan Khuynh xúc động ôm chặt ống tay áo trượng phu, lẩm bẩm nói: "Chỉ đình, Chỉ Đình, Hàm nhi tỉnh rồi, tỉnh rồi!"

Tần Chỉ Đình xưa nay vững như bàn thạch mà lúc này cũng kích động không thôi, vội vàng đến gần, luôn miệng nói: "Hàm nhi, Hàm nhi, con cảm thấy trong người thế nào?"

Nữ tử trên giường tỉnh lại nhìn hai người kích động trước mắt, có chút không rõ vì sao, nàng không đáp lời, mà là chậm rãi quan sát kỹ xung quanh, lại nhìn trang phục của chính mình, sau đó mới bình tĩnh nói: "Đây là nơi nào?"

Hai người sững sờ, lập tức nói tiếp: "Hàm nhi chớ sợ, đây là nhà của con, là Tần gia, con là nữ nhi của chúng ta, gọi Tần Mặc Hàm. Mẫu thân biết con có rất nhiều nghi hoặc, ta cùng phụ thân con sẽ từ từ nói cho con biết, con đừng vội."

"Tần gia? Tần Mặc Hàm?" Tần Mặc Hàm sau khi nghe xong chau mày, nàng nhìn kỹ một chút hai người thần thái, không giống làm bộ, chỉ là...

________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Kinh hỉ không, bất ngờ không? A, Tần Mặc Hàm sở dĩ ở hiện đại không cha không mẹ, đối với thế giới kia không có lòng trung thành, là bởi vì bản thân nàng không phải người của thế giới kia. Nàng cùng Chấp Mặc gặp nhau rất hiển nhiên là đời trước chuyện. Vì lẽ đó ta nói, các nàng kỳ thực không có chân chính tách ra, văn án trên cp thuộc tính, cũng là vừa vặn đối diện. Áng văn này, bởi vì liên luỵ tam sinh, vì lẽ đó bối cảnh rất lớn, thế nhưng không ảnh hưởng nội dung vở kịch phát triển, hi vọng đại gia từ từ xem, ta từ từ nói.

Tô Tử Ngưng: Ta chính là con pháo thí đúng không, thê tử ta khỏe mạnh bị ngươi dằn vặt thành như vậy, ta liều sống liều chết cứu, ngươi nhưng nói cho ta, nàng còn rất tốt, ta thực sự là. . . . . Nói cho cùng ta chỉ là tức phụ của nữ chính đúng không?

Tác giả quân: Thế nhưng ngươi có hay không ngủ nàng, nàng cũng chưa ngủ ngươi, ngươi còn chưa phải... chưa phải là tức phụ của nữ chính đâu.

Tô Tử Ngưng: Ngươi nhanh lên một chút, để ta, thành, tức, phụ, của, nàng!

Tác giả quân: Ồ, như thế không thể chờ đợi được nữa a, nhưng là, đến khi các ngươi được ngủ cùng nhau..... ta tính toán tính toán, đại khái còn hơn 100 năm. . A! (tác giả quân tốt)