Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 7

Tiến vào Vô Cực Tông, Tần Mặc Hàm đưa lên bái thiếp, đệ tử trông coi ngoài cửa liếc mắt nhìn nàng một cái, đem bái thiếp ném trở lại. Xua xua tay nói: "Đi đi, đã qua thời gian Vô Cực Tông chúng ta chiêu đệ tử, ba năm sau trở lại, đừng lãng phí thời gian của ta."

Tần Mặc Hàm vẻ mặt bình tĩnh, như cũ đạm nhạt nói: "Làm phiền sư huynh cho qua, tại hạ Lâm Khinh Thần, muốn đi bái kiến Lạc Uyên trưởng lão."

"Lạc Uyên trưởng lão? Dựa vào ngươi, liền muốn đi gặp Lạc Uyên trưởng lão hay sao? Ta còn chưa thấy qua kẻ nào nói khoác mà không biết ngượng như ngươi." Đệ tử kia vẻ mặt trào phúng cười nói. Cô nương này nhìn qua thật xinh đẹp, như thế nào là một kẻ ngu si. Nguyên bản muốn tiếp tục nói, chợt thấy một nam tử mặc áo bào xanh biếc đi tới, đệ tử kia vội ngừng miệng, trên mặt đầy ý cười, cung kính hành lễ: "Lam sư thúc, người chính là muốn xuống núi sao."

Nam tử được gọi là Lam sư thúc nhìn qua bất quá hơn hai mươi tuổi, gương mặt như ngọc, một đôi mày kiếm vô cùng khí khái, khóe mắt hẹp dài, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt, dáng vẻ anh tuấn tiêu sái.

"Không sai, bất quá ở đây có chuyện gì, các ngươi hình như xảy ra tranh chấp?" Tiếng nói của hắn trầm thấp dễ nghe, mang theo khí chất nam nhi ổn trọng.

Đệ tử kia vội vàng giải thích: "Sư thúc, vị cô nương này muốn bái sư, còn muốn gặp Lạc Uyên sư thúc tổ, thời gian Tông môn thu đồ đệ tháng này đã qua, ta đang muốn đuổi nàng đi."

"Há, muốn gặp sư tôn?" Ánh mắt Lam Hiên nhìn sang Lâm Khinh Trần, từ nãy giờ cô nương này vẫn yên lặng đứng ở một bên, trừ bỏ lúc mới vừa gặp mặt có nhìn lướt qua hắn một cái, liền sau đó chỉ an tĩnh nghe bọn hắn đối thoại, ánh nhìn nhẹ như mây gió. Lam Hiên vốn đã quen được người khác ái mộ liền cảm thấy cô nương này có chút thú vị.

Tần Mặc Hàm bảo trì nguyên tắc càng ít nói càng tốt, để tránh sai lầm, mà nàng vốn là không thích nói nhiều, thấy Lam Hiên rất có hứng thú hỏi chuyện, chỉ là lễ phép đáp: "Khinh Trần tham kiến Lam sư huynh, trước đây ta đã được sư tôn nhận làm đồ đệ, nhưng lúc đó bất cẩn bị thương mới trì hoãn ngày đến bái sư. Thương thế vừa trị khỏi, ta liền vội vàng đến đây để bái kiến sư tôn, thành tâm nhận lỗi."

Lâm Hiên sửng sốt, hóa ra là Lâm Khinh Trần, sư tôn cũng hơn trăm năm chưa từng thu qua đồ đệ, trước đây lại đột nhiên tuyên bố thu nhận thêm một đồ đệ, thì ra chính là nàng. Lam Hiên cẩn thận đánh giá nàng, trong mắt tràn đầy ý cười: "Nguyên lai là tiểu sư muội, sư tôn đã từng nhắc qua, chúng ta cũng đều mong đến ngày gặp được muội, thật là đúng dịp."

Đệ tử kia đứng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, nhìn Lâm Khinh Trần, lắp bắp nói: "Đệ tử có mắt như mù, không biết được là Khinh Trần sư thúc, vừa rồi nói lời mạo phạm, xin sư thúc thứ tội!"

Tần Mặc Hàm cũng không để ý chuyện này, đang muốn mở miệng nói chuyện, Lam Hiên đã vỗ vỗ vào vai đệ tử kia: "Không sao, Khinh Trần sư muội mới lần đầu lên núi, ngươi không nhận biết cũng bình thường. Lần sau nhớ kỹ liền tốt, đi đi."

Tần Mặc Hàm đăm chiêu mà liếc nhìn đệ tử kia thiên ân vạn tạ rời đi, lại nhìn lướt qua nụ cười ôn hòa nho nhã của Lâm Hiên, khẽ cười nhạt.

Lam Hiên đối với Tần Mặc Hàm cười nói: "Đệ tử giữ cửa khổ cực vô cùng, khó tránh khỏi hành động lan man , mong sư muội thứ lỗi. Huynh định là xuống núi mua rượu cho sư tôn, bất qua sư muội đến rồi, sư huynh sẽ dẫn muội đi gặp sư tôn trước. Đợi chút nữa huynh trở về, liền mang muội đi dạo một vòng làm quen với hoàn cảnh ở Tử Vân Phong."

"Cảm tạ sư huynh."

Vị sư huynh này thoạt nhìn một bộ dáng đạo mạo, cố ra vẻ chính nhân quân tử. Tần Mặc Hàm ầm thầm ở trong lòng lắc đầu, không muốn bận tâm.

Hai người một đường ngự kiếm, Lam Hiên không biết rõ tình huống của Tần Mặc Hàm, tốc độ vô cùng nhanh, cho dù Tần Mặc Hầm đã Trúc Cơ nhưng nàng vẫn chưa thích ứng được.

Chờ đến khi phi kiếm dừng lại, Lam Hiên thu kiếm, nhìn sang thấy khí sắc của Tần Mặc Hàm không được tốt, trên mặt nhất thời có chút buồn phiền: "Muội xem huynh thật hồ đồ rồi, sư muội chưa nhập môn tu vi không đủ, huynh lại không nhớ rõ bảo hộ cho muội, đáng chết đáng chết."

Dáng vẻ kia của hắn giống như là thập phần hối hận, Tần Mặc Hàm lắc đầu cười nhạt: "Chính ta cũng chưa báo trước với sư huynh, huống hồ tu vi không đủ cũng là vấn đề của ta, không dám trách tam sư huynh. Tam sư huynh còn phải mua rượu cho sư tôn, ta tự mình đi tiếp được rồi, đừng để sư tôn sốt ruột đợi."

Lam Hiên ý cười không giảm, ôn hòa nói: "Sư tôn đối với đệ tử chúng ta rất tốt, chỉ là tính khí có chút quái, muội yên lặng nghe lời người là tốt rồi, người không thích người khác làm trái lời."

Lam Hiên dặn dò xong liền rời đi, Tầm Mặc Hàm tuy rằng thoạt nhìn không lạnh không nhạt, tâm cao khí ngạo, nhưng cũng có vẻ vô hại, cái gì cũng không hỏi nhiều, so với tưởng tượng của hắn đều dễ đối phó, xem ra có một vị sư muội như vậy cũng không sao.

Không rõ vì sao Lam Hiên đối với mình có chút địch ý, nhưng Tần Mặc Hàm đối với loại người này xem như hiểu được, hắn thuộc kiểu người bên ngoài cười nói vui vẻ nhưng lòng dạ hiểm độc. Nàng cũng không nghĩ những hành động vừa rồi của hắn là muốn giúp nàng, một Tu tiên giả đã sống gần trăm năm, như thế nào sẽ không lưu ý đến nhhững chi tiết đó để mà phạm sai lầm.

Bất quá, tuy nói Lạc Uyên thu nhận nàng, nhưng nguyên nhân không chỉ đơn thuần bởi vì nàng có thiên phú, còn có cái khác... Tần Mặc Hàm có chút đau đầu, mặc dù Lâm Tung có mối quan hệ tốt với Lạc Uyên, mới để cho nữ nhi của mình đến bái sư, nhưng Tần Mặc Hàm cảm thấy cuộc sống sau này của mình đại khái là không dễ chịu lắm.

Khẽ lắc đầu, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn. Lạc Uyên như thế nào cũng không đến mức gây khó khăn cho một hậu bối. Sửa sang lại quần áo, Tần Mặc Hàm chậm rãi đi đến sân viện của Lạc Uyên.

Trong viện bố trí rất đơn giản, chỉ đơn độc một cây Chu Quả trái đỏ thẫm sai trĩu cành, liền có thể đoán được thân phận của người này vô cùng cao quý. Tu Chân giả vô cùng quý trọng cấp sáu Chu Quả, linh khí nồng đậm hương vị cực kỳ tốt, cũng là nguyên liệu chủ yếu dùng luyện chế Trúc Cơ cùng Kim Đan dược.

Tần Mặc Hàm nhìn thoáng qua, lại nhìn vào cánh cửa đóng chặt trước mắt, tiến lên vài bước, cúi đầu suy nghĩ, ngay sau đó khom mình hành lễ, quỳ ở trước cửa dập đầu: "Đệ tử Lâm Khinh Trần, xin được bái kiến....Phong Chủ.

Tần Mặc Hàm vừa dứt lời, bên trong liền truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Như thế nào, danh giá của Lâm gia lớn đến như vậy sao, tiểu nha đầu Lâm gia ngay cả một câu sư tôn cũng không muốn gọi?"

Tần Mặc Hàm thấp đầu khẽ cười, cất cao giọng nói: "Khinh Trần không dám, trước đây bởi vì việc riêng nên chậm trễ đến bái sư, Khinh Trần còn chưa hành đại lễ nên không dám tự nhận mình là đồ đệ. Hôm nay đặc biệt tới nhận tội, thỉnh sư tôn thứ lỗi."

"Không phải ngươi không dám tự xưng là đồ đệ sao, vừa rồi hai tiếng sư tôn đều gọi đến thuận miệng như vậy." Dứt lời, một nam tử trung niên mặc một thân trường bào màu trắng đi ra, dung mạo nhìn qua bất quá hơn ba mươi tuổi, nhưng hai bên tóc mai đều đã hoa râm, đôi mắt ẩn chứa tinh quang, giờ phút này nghiêm mặt, đến là có mấy phần uy phong.

Tần Mặc Hàm lại lần nữa chắp tay, trầm giọng nói: "Sư tôn mới vừa rồi trách cứ, Khinh Trần biết sai, liền sửa lại."

Có sai liền sửa, thật là một nha đầu ngoan. Lạc Uyên cau mày, tuy có chút tức giận nhưng cũng không trách cứ gì thêm. Tiếp tục lạnh lùng nói: "Trước đây đáp ứng thu nhận ngươi làm đồ đề, ngươi lại trì hoãn lễ bái sư, nghĩ đến là chướng mắt lão phu."

"Sư tôn bớt giận, là Khinh Trần không phải, trước đây không cẩn thận bị pháp khí người khác ngộ thương, nên mới không đến kịp đại lễ bái sư, Khinh Trần cam nguyện chịu phạt." Tầm Mặc Hàm vẻ mặt chính kinh, lần thứ hai quỳ lạy trên mặt đất.

Lạc Uyên nghi ngờ nhìn nàng, ngay sau đó liền tiến lên trực tiếp đưa một đạo linh lực vào trong cơ thể nàng, khiến Tần Mặc Hàm trong lòng căng thẳng. Cảnh giới của Lạc Uyên đều cao hơn những người ở Lâm gia, hắn có thể hay không nhìn ra nàng không phải Lâm Khinh Trần?

Nàng ngước mắt bất động thanh sắc mà nhìn Lạc Uyên, nhìn xem đôi lông mày hắn ngày càng nhíu chặt, ánh mắt sắc bén thẳng tắp mà nhìn nàng, khiến lòng bàn tay nàng đều ra mồ hôi, thế nhưng trên mặt nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Sau một lúc lâu, Lạc Uyên thu hồi linh lực, kinh ngạc nói: "Ngươi bị loại pháp khí gì gây thương tích?"

"Hồi sư tôn, là Thiên giai pháp khí của Tô gia."

Đã dò xét qua thương thế của nàng, Lạc Uyên buông xuống nghi ngờ, thấp giọng nói: "Thiên giai pháp khí của Tô gia quả thật lợi hại, quên đi, ngươi có thể giữ được tính mạng là tốt rồi. Ngày mai nhớ rõ lại đây kính trà, sau đó theo sư huynh sư tỷ của ngươi cố gắng tu luyện."

Tần Mặc Hàm đáp một tiếng rồi cung kính lui ra ngoài. Lạc Uyên vuốt vuốt râu, trong mắt có ý cười, nha đầu này so với đám người Lâm gia kia thật thú vị. Mười chín tuổi đã Trúc Cơ, rất tốt.

Tử Vân Phong không lớn, toàn bộ diện tích trên núi chủ yếu là rừng trúc và những nơi luyện võ, còn có một dãy nhà nằm dưới núi dành cho đệ tử ở. Phía sau sân viện của Lạc Uyên có một tòa nhà ba tầng màu tím, chính là Tử Vân Các, nơi lưu trữ toàn bộ pháp quyết bí tịch tu hành của Tử Vân Phong.

Tần Mặc Hàm vừa rời khỏi sân, liền có một vị nữ tử mặc váy lụa màu tím đi tới, cười khẽ nói: "Có phải là tiểu sư muội của ta?"

"Khinh Trần bái kiến nhị sư tỷ." Người đến là Nhạc Phồn, nhị đồ đệ của Lạc Uyên, hiện giờ đã là Kim Đan trung kỳ, là một trong ba đệ tử có tu vi cao nhất của Lạc Uyên. Không đến trăm tuổi đã Kết Đan, ở Vô Cực Tông cũng là kỳ tài ngút trời, thiên phú không thua kém đại đệ tử Nhan Tiếu phái Lạc Nhật Phong.

"Sư tôn phân phó ta dẫn muội làm quen một chút hoàn cảnh Tử Vân Phong, trước hết ta đưa muội đến nơi ở để thay đổi y phục, sau đó liền hướng dẫn cho muội những thứ cơ bản ở nơi này, được chứ?" Nhạc Phồn lớn lên thanh tú dịu dàng, tuy nói thiên phú dị bẩm nhưng tính tình của nàng rất tốt, ở bên cạnh nàng cảm giác thoải mái hơn so với Lam Hiên.

Sau khi dẫn nàng dạo một vòng Tử Vân Phong, những thứ cơ bản đều có thể hiểu rõ, Nhạc Phồn mang nàng vào Tử Vân Các, ba tầng lầu được dựng lên từ gỗ Tử Mộc trân quý, trang nhã xa hoa, tầng thứ nhất bốn phía xung quanh đại sảnh đều là thư tịch, những quyển sách trên kệ không ngừng tự mình chuyển động, linh lực ở trong đó xuyên qua, liên tục viết lên trang sách, ngẫu nhiên còn có một hàng chữ màu đen nổi lên phía trên, thần kỳ mà quỷ dị.

"Muội có thể nhìn xem những thư tịch ở lầu một, nhưng có thể đọc hiểu nó hay không phải xem năng lực của muội. Lầu hai chỉ có Kết Đan mới có thể vượt qua cấm chế, riêng lầu ba chỉ có sư tôn cùng Tông chủ có quyền đi vào. Tiểu sư muội, muội sẽ thích nơi này." Nhạc Phồn đưa tay ra ngoài dò xét, một quyển sách đang không ngừng xoay tròn gần đó lập tức dừng lại, ngay sau đó vô số chữ vuông bắt đầu chỉnh tề hiện ra trước mặt nàng, phía trên hiện bốn chữ ánh vàng giống như một cái ấn: "Vô Cực Môn Lục." Kế tiếp từng hàng chữ nhỏ phát sáng trôi nổi giữa không trung, Tần Mặc Hàm đứng đến thẳng tắp, trên mặt có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh chuyển thành bình tĩnh, chỉ là chăm chú nhìn nội dung bên trong.

Trong mắt Nhạc Phồn lóe lên một tia sáng, câu môi cười cười, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người như thế bình tĩnh mà đối diện Tử Vân Các của Vô Cực Tông, mới mười chín tuổi, nữ nhi của Lâm gia quả thật khiến nàng có chút kinh ngạc.

Tần Mặc Hàm cũng không phải là không cảm thán, chỉ là nàng rất tỉnh táo, thế giới này điều chân chính khiến nàng chú ý, cũng không phải là những đồ vật mới mẻ siêu việt lạ thường kia, nàng hiểu rõ đối với những thứ này càng phải nhanh chóng thích ứng. Huống hồ, nàng vốn là đến từ dị thế, nếu biểu hiện quá mức ngạc nhiên, có vẻ chưa hiểu việc đời, chẳng những làm người ta nghi ngờ mà còn mất thể diện. Hơn nữa nhận thức của nàng đã sớm được Chấp Mặc thay đổi nghiêng trời lệch đất, cho nên không việc gì phải kinh sợ.

"Mỗi ngày sáng sớm đi Chủ Phong nghe Tông chủ trưởng lão giảng đạo, sau đó liền có thể tự mình tu luyện, có nhu cầu gì tìm quản lý sự vụ trong núi, tên là Sóc Nhật. Việc tu luyện, đại sư huynh bế quan, tỷ cùng Lam Hiên sẽ dạy muội một ít tu chân pháp quyết, ngoài ra muội có thể tự mình tìm hiểu thêm tại Tử Vân Các."

"Cảm ơn sư tỷ." Tần Mặc Hàm nói lời cảm tạ, ngay sau đó do dự một lát, lên tiếng hỏi: "Sư tỷ, Tử Vân Phong mấy ngày trước có thu nhận đệ tử mới không?"

Nhạc Phồn nhìn nàng một cái: "Ừ, trong môn vừa rồi có thu nhận mấy đệ tử, hiện nay đều đi theo Sóc Nhật, đệ tử Nhập thất Tử Vân Phong năm nay ngoài muội ra, liền không có nhận thêm ai khác, làm sao vậy?"

Tần Mặc Hàm lắc đầu: "Muội có một bằng hữu cũng vừa tới Vô Cực Tông, chưa rõ nàng ấy có được nhận vào hay không, cho nên muốn hỏi một chút."

"Muội có thể hỏi thăm ở chỗ Sóc Nhật thử xem, hắn phụ trách những việc này, nếu sư muội không còn việc gì, sư tỷ liền đi về trước?"

"Sư tỷ đi thong thả." Tần Mặc Hàm bái chào, nhìn theo nàng rời đi.

Hôm nay giao thiệp người không nhiều lắm, đại khái phát hiện sư tôn của nàng không phải người xấu, còn vị sư tỷ kia nàng vẫn chưa nhìn thấu, bất quá tam sư huynh, người này nhất định phải đề phòng.

Giờ phút này nàng mặc trên người cũng là đạo phục của đệ tử Nhập thất đời này Tử Vân Phong, y phục màu xanh biếc, tay áo bồng bềnh, rất có phong thái thần tiên. Đi ở trên đường, rất nhiều đệ tử mặc đạo phục màu trắng đều là cung kính mà hành lễ hỏi thăm.

Tử Vân Phong chia đệ tử làm bốn cấp. Đứng hàng trên nhất là đệ tử Nhập thất, kế tiếp là đệ tử Chủ Phong mặc đạo phục màu trắng, có thể cùng nhau tu hành, nhưng bối phận so với nàng thấp hơn. Còn có đệ tử mặc đạo bào màu xám, cơ bản phụ trách công việc lớn nhỏ trong Tử Vân Phong, thời gian rảnh có thể tu luyện, ngoài ra chính là một số ít đệ tử không có linh căn, ăn mặc áo vải thô, tùy ý để những đệ tử trên cấp sai bảo, bình thường phụ trách nấu ăn, chăm sóc linh thú linh thảo, quét tước dọn dẹp.

Dựa theo hướng đi trước đó Nhạc Phồn đã chỉ qua, Tần Mặc Hàm đi đến sân viện của Sóc Nhật, vẻ mặt của nàng vẫn như cũ lãnh đạm, người thường nhìn qua không dám đến gần. Chính là bàn tay nàng giấu trong ống tay áo vẫn luôn nắm chặt, biểu hiện sự bất an đè nén trong lòng.

Tuy nàng đã nói qua, vô luận Chấp Mặc có ở Vô Cực Tông hay không, nàng đều sẽ tìm được nàng ấy, nhưng nếu nàng ấy thật sự không có ở đây, cốt truyện lại đi theo hướng hoàn toàn khác, thì nàng biết tìm nàng ấy ở nơi nào?

===============

Tác giả có lời muốn nói:

Đường tu tiên mờ mịt lại xa xôi, áng văn này tiết tấu có chút chậm, không phải cảm tình tuyến chậm, đại khái ta sẽ viết rất nhiều. Buồn rầu, luôn là đại trường thiên, nguyên bản nghĩ viết ngắn một chút, kết quả xem lại bản thảo, đã viết nhiều như vậy mà hai nàng ấy mới Kim Đan.

Trong lúc vô tình phát hiện có một bằng hữu nói ta dong dài, ta cũng nhìn xuống, ta có đôi khi là tương đối dong dài, đối thoại vô cùng nhiều, ta sẽ nỗ lực làm cho gọn lại, dong dài không tốt. π_π