Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 92: Ta muốn cùng nàng gạo nấu thành cơm (1)

Tô Tử Ngưng sửng sốt: "Ai?"

Vừa dứt lời, từ góc tường thò ra 'một cái chân' – chính là một sợi rễ màu trắng, còn có vài cánh hoa tuyết trắng, bộ dáng có chút quen thuộc, tuy rằng trôi qua vài thập niên, Tô Tử Ngưng vẫn lập tức đoán được: "Thánh Liên!"

Thấy Tô Tử Ngưng kêu ra tên của nó, nó toàn bộ hoa đều dịch ra tới, kia cánh hoa vẫn như cũ xinh đẹp, ở giữa bảy màu liên nhụy ánh sáng lưu chuyển, trong lòng đất tối tăm, đẹp đến không gì sánh được, thánh khiết mà bắt mắt.

Trước ánh nhìn chăm chú của hai nàng, Thánh Liên đứng đến thẳng tắp, dưới hoa sen chính là sợi rễ một chia làm hai, giống như hai cái chân, cực kỳ đoan trang ưu nhã mà bước tới, không sai, tư thế thướt tha giống như tiểu thư khuê các, có điều rơi vào trên đóa hoa sen chỉ cao hai tấc, làm người ta bất giác ôm bụng cười, ngay cả Tô Tử Ngưng đang khó chịu lợi hại đều nhịn không được bật cười.

Thánh Liên bị cười đến muốn héo úa, cũng không duy trì hình tượng nữa, đôi rễ nhỏ như một làn khói chạy đến trước Tô Tử Ngưng, nâng rễ lên chỉ chỉ Tần Mặc Hàm, lại chỉ vào nàng, tựa hồ có chút không vui.

Tô Tử Ngưng quay đầu nhìn Tần Mặc Hàm, sắc mặt nhu hòa xuống, đối với Thánh Liên ôn thanh nói: "Ta sai rồi, cảm ơn ngươi lại cứu Mặc Hàm một lần."

Thánh Liên lúc này mới vừa lòng, thăm dò đi một vòng quanh Tần Mặc Hàm, lại cẩn thận tiến đến bên Tô Tử Ngưng, cánh hoa run rẩy.

Tô Tử Ngưng thoáng ngẩn người, ngay sau đó buồn cười nói: "Ngươi đừng sợ, tiểu nhân hồn đã trở lại cơ thể Mặc Hàm, sẽ không cắn ngươi."

Thánh Liên lẩm bẩm quơ quơ, xoắn cánh hoa để các nàng nhìn rõ, sau đó liền đứng bất động trước mặt Tần Mặc Hàm.

Tần Mặc Hàm có chút không được tự nhiên, khẽ ho một tiếng: "Ngươi sống lâu như vậy, không nên hẹp hòi."

Nguyên lai trên một cánh hoa sen còn lưu lại một dấu răng vô cùng nhỏ bé, không cần phải nói là người hồn cắn. Người hồn là linh thể, nó lưu lại ấn ký đều không phải bình thường, Thánh Liên tuy đã tu hồi lại chín cánh hoa sen, nhưng tiểu dấu răng đáng yêu kia vẫn còn ở.

Thánh Liên có chút rầm rì, Tô Tử Ngưng cười nói: "Được rồi, hiện giờ không ai cắn ngươi, ta ban đêm vận chuyển Tinh Thần Quyết, cho ngươi bồi thường, cũng đáp tạ ngươi cứu Mặc Hàm, chịu không?"

Thánh Liên vui vẻ cực kỳ, nó vốn là tạo vật của đất trời, lấy tinh hoa nhật nguyệt dưỡng thành, Tô Tử Ngưng dùng Tinh Thần Quyết đối nó cực kỳ hữu ích, hơn nữa, trên người Tô Tử Ngưng có loại khí tức để nó thập phần yêu thích, thân cận mà quen thuộc, cho nên nó lần này tìm được các nàng, chính là vì cảm giác được khí tức của Tô Tử Ngưng. Vừa lúc thấy được Tần Mặc Hàm bị trọng thương, liền lần nữa ra tay cứu nàng.

Thường nói tha hương tái ngộ cố nhân chính là đại hỉ, ở nơi này gặp được Thánh Liên tuy rằng ngoài dự liệu, nhưng cũng giống như được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết. Tô Tử Ngưng không dám tưởng nếu không có Thánh Liên, Tần Mặc Hàm bị Luân hồi chi lực phản phệ đến mức đó, có thể hay không vượt qua được.

Hiện tại Tần Mặc Hàm nguy hiểm đã qua, Tô Tử Ngưng tinh thần ổn định rất nhiều, liền đứng lên dò xét xung quanh. Tần Mặc Hàm ngồi ở một bên, thấy sắc mặt Tô Tử Ngưng đã tốt hơn không ít, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra nàng ấy không nhớ rõ chuyện lúc bị nhập ma đả thương mình.

Tần Mặc Hàm trong lòng lo lắng buông xuống, tình huống của các nàng xem như an toàn, chỉ là không yên tâm mấy người Tần Hạ, bọn họ có thể hay không vì tìm kiếm các nàng mà trì hoãn chạy trốn.

Nơi này thoạt nhìn là một cái động phủ, các nàng bị rơi xuống ở một chỗ thập phần trống trải, vách đá xung quanh đều có nạm minh châu, phía trong nền đá được xây cao hơn một chút, trên có bày một cái bàn đá, trái phải hai bên đều có một cái đệm hương bồ, thoạt nhìn lúc trước từng có hai người sống ở đây.

Tần Mặc Hàm tuy rằng được Thánh Liên cường đại chữa lành ngoại thương, nhưng nội thương bên trong vẫn cần thời gian khôi phục, mới vừa rồi một phen dây dưa cùng Tô Tử Ngưng, nàng hoãn xuống liền cảm thấy không còn chút sức lực nào, ngồi một lát liền choáng váng đầu, trước mắt thân ảnh Tô Tử Ngưng cũng liền tựa như bóng chồng, nàng quơ quơ đầu, ngồi không ổn liền ngã xuống.

Tô Tử Ngưng tay mắt lanh lẹ, giống như làn gió xẹt qua tới đem nàng ôm vào trong ngực, gấp đến độ sắc mặt trắng bệch: "Mặc Hàm, nàng làm sao vậy?"

Tần Mặc Hàm lắc lắc đầu, dựa vào trong ngực nàng, thấp giọng nói: "Tử Ngưng, ta buồn ngủ quá."

Nghĩ đến trước đây, mỗi lần Tần Mặc Hàm dùng luân hồi chi lực sau đó đều ngủ thật lâu, Tô Tử Ngưng có chút ảo não, đau lòng mà xoa xoa tóc nàng: "Là ta suy xét không chu toàn, nàng trước ngủ, ta ở đây, không có việc gì."

Tần Mặc Hàm thấp thấp nỉ non, liền trầm xuống thân mình dựa vào trong lồng ngực Tô Tử Ngưng ngủ thiếp đi. Tô Tử Ngưng cúi đầu thương tiếc mà hôn hôn lên mi mắt nàng, thánh liên ở kia nhìn đến rung cả cánh hoa. Tô Tử Ngưng khẽ ho một tiếng, trầm giọng nói: "Nàng là thê tử ta, ta hôn nàng là lẽ phải."

Thánh Liên lắc lắc cánh hoa, lập tức đi vào bên trong. Tô Tử Ngưng nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ôm Tần Mặc Hàm đi vào. Nơi này hết thảy đều giống chỗ ở bình thường, có một phòng ngủ, một phòng khách, sảnh lớn, còn có hai thạch thất. Tô Tử Ngưng cũng chưa vội xem kỹ, trước tiên tìm giường dọn dẹp sạch sẽ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra đệm giường mới, trải tốt về sau mới đặt Tần Mặc Hàm lên, để cho nàng nằm thoải mái chút, sau đó ở bên trông chừng.

Thánh Liên thấy Tô Tử Ngưng thật lâu không nhúc nhích, cũng nhảy đến trên giường, thu sợi rễ vùi ở bên gối Tần Mặc Hàm, một chỗ ánh sáng nhu hòa từ tim sen trôi nổi ra tới, sau đó thấm vào trong cơ thể Tần Mặc Hàm.

Tô Tử Ngưng mím môi, nhẹ nhàng nói cảm tạ. Lập tức nàng ngồi xếp bằng vận khởi Tinh Thần Quyết, không bao lâu hai người một hoa liền được nhàn nhạt sao trời chi lực bao phủ, hết thảy đều vô cùng an tĩnh.

Chờ đến khi Tần Mặc Hàm tỉnh lại, thời gian đã qua đi hai canh giờ, Tô Tử Ngưng thò lại nhìn nàng dáng vẻ vẫn còn mê mang đáng yêu, thấp giọng hỏi: "Tỉnh?"

Tần Mặc Hàm gật gật đầu, vươn tay để Tô Tử Ngưng ôm. Tô Tử Ngưng nhấp miệng cười, đem nàng ôm lên: "Còn mệt sao?"

"Đã tốt hơn rồi." Tần Mặc Hàm mềm yếu không xương dựa vào Tô Tử Ngưng, để nàng ấy giúp mình thay y phục. Thánh Liên mờ mịt không hiểu vì sao các nàng luôn muốn dính ở bên nhau, nhưng vẫn ngoan ngoãn vùi ở một bên.

Tần Mặc Hàm lúc này mới phản ứng lại có Thánh Liên ở đây, mỉm cười sờ sờ lên cánh hoa: "Cảm ơn ngươi."

Thánh Liên thực thích Tần Mặc Hàm, bằng không lúc trước cũng sẽ không trốn ở trên người nàng, tuy rằng mất đi hai mảnh cánh hoa để nó bị ám ảnh, nhưng nó vẫn cảm giác được thiện ý của nàng, bởi vậy lần này mới lựa chọn tìm các nàng. Thấy Tần Mặc Hàm sờ sờ mình, nó liền vươn sợi rễ cuốn lấy ngón tay nàng. Tần Mặc Hàm đùa với nó một chút, mới đứng dậy xuống giường. Thánh Liên lập tức treo ở tại đầu vai nàng, không chịu đi xuống.

Tô Tử Ngưng nhịn không được buồn cười, nàng phát hiện Tần Mặc Hàm luôn thu hút những này kỳ trân dị thú yêu thích, những vật tâm tính thuần lương đều thích dính nàng ấy, mà những vật khủng bố dọa người cũng thích nhìn chằm chằm nàng ấy, thật sự là thuộc tính đặc biệt.

Bên trong động phủ thoạt nhìn rất bình đạm không có gì lạ, chính là đi đến cửa thạch thất, Tần Mặc Hàm liền phát hiện môn đạo.

"Nơi này thiết trận." Nàng mày hơi liễm nhìn kỹ cửa đá.

Tô Tử Ngưng gật gật đầu, nàng cũng đã nhận ra, chính là nàng không biết được đây là trận pháp gì, chỉ biết nó cực kỳ lợi hại, cho nên không nhiều động nó.

Tần Mặc Hàm đứng nhìn hồi lâu, cửa đá này được chế tác từ đá thô, thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, chính là dùng thần thức thăm một chút, có thể cảm giác được trong đó linh lực hướng đi rất phức tạp. Nhưng trừ bỏ một khối cự thạch, làm sao có thể bày trận khiến cho linh lực biến hóa vi diệu như vậy?

Đáng tiếc linh lực của nàng hiện chưa nhiều khôi phục, không có cách nào thăm dò đến rõ ràng, chỉ đành lắc đầu: "Ta hiện tại vô pháp hiểu thấu, chỉ có thể đợi. Nhưng là.... Động phủ này còn có lối ra?" Tần Mặc Hàm nhíu mày hỏi.

Tô Tử Ngưng lắc đầu: "Ta đoán lối vào duy nhất chính là tấm bia đá cổ quái ngoài kia, nơi đã kéo chúng ta rơi xuống, từ bên trong căn bản không có cách nào khởi động trận pháp đi ra ngoài." Đây cũng là vấn đề khiến nàng phát sầu, bên ngoài không biết tình huống như thế nào, Tần Mặc Hàm lưu lại ở đây tất nhiên không an tâm, huống hồ không thoát ra được liền là chuyện lớn.

Thánh Liên nghe các nàng nói xong, ở trên đầu vai Tần Mặc Hàm chuyển động, hướng về phía Tô Tử Ngưng run lên.

"Yên tâm, ta sẽ không để ngươi bị nhốt ở chỗ này."

Thánh Liên trước đây đã từng nhiều năm dạo chơi ở Vô Tận Hải Vực, Thánh Liên có thể tu mở linh thức đó chính là vạn năm kỳ ngộ, bản lĩnh tự nhiên không thấp. Nó có thể nhìn thấy cổng vào Hư Không Huyễn Cảnh, bản thân lại là linh vật thế gian hiếm có, bởi vậy không bị cấm chế ảnh hưởng. Nó thấy người ở Tu Chân giới đều si mê nơi này, liền cũng trộm tiến vào, dĩ nhiên không muốn bị khóa ở trong động phủ.

"Nơi này còn có một gian." Tần Mặc Hàm chỉ chỉ bên kia, nhẹ giọng nói.

Thạch thất bên cạnh cũng bị người thiết trận, nhưng trận pháp này Tần Mặc Hàm cảm thấy rất quen thuộc, nàng lấy ngón tay chạm vào giữa cửa đá, thấp giọng nói: "Ta đã thấy qua trận này, trong một quyển sách cổ ở Tử Vân Các có ghi chép lại, gọi là Cửu chuyển liên hoàn trận, chín trận pháp hoàn toàn liên kết, mắt trận chỉ có một nhưng sẽ liên tục biến hóa, nếu phá sai một cái, tám trận pháp còn lại liền sẽ khóa chết, cho nên phải thật chính xác."

Tô Tử Ngưng trên mặt vui vẻ: "Xem ra không phải không có chuyển cơ, nàng trước đừng quá mệt, chờ linh lực khôi phục, chúng ta cùng nhau nghiên cứu một chút."

Tần Mặc Hàm gật đầu ứng, hai người còn chưa kịp làm gì, chợt nghe một tiếng kêu quen thuộc vang lên, để hai người sững sờ ở tại chỗ.

Tô Tử Ngưng kinh ngạc nói: "Ta như thế nào nghe được Côn Côn tiếng kêu?"

Tần Mặc Hàm lông mày ngưng lại, xoay người nhanh chóng đi ra ngoài, Thánh Liên một bên lập tức bò đi xuống, hai sợi rễ bay nhanh chạy tới trước, nhưng vừa chạy đến lối vào, nó đột nhiên sợ tới mức lộn trở lại ẩn núp trên người nàng.

Tần Mặc Hàm đi ra liền thấy Côn nằm rạp trên mặt đất, trên thân thể nhỏ bé đều là vết thương, hơi nước phun ra cũng là mờ đục, thoạt nhìn thê thảm đến không được. Tần Mặc Hàm vội đem Côn phủng lên, gấp giọng gọi: "Côn Côn?"

Côn đang cực kỳ mệt mỏi, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Tần Mặc Hàm, nó liền vui mừng mà kêu lên một tiếng, lập tức nhào vào trong ngực nàng khóc nức nở. Tần Mặc Hàm nhìn nó dáng vẻ chật vật xuất hiện ở chỗ này, trong lòng đau ê ẩm, ngốc gia hỏa này khẳng định là tới tìm nàng.

Đau lòng sờ sờ Côn, nhìn nó làn da rắn chắc đều bị cắt qua, còn có rất nhiều miệng vết thương, nàng mau mau cầm đan dược đút vào cho nó. Côn nước mắt lưng tròng nhìn nàng, ngoan ngoãn ăn, xoay người xoắn bổ nhào vào trong lòng Tô Tử Ngưng.

Tô Tử Ngưng bưng nó lên, nhíu mày nhìn kĩ thương tích, xoa xoa đầu nó: "Như thế nào bị thương?"

Côn nghe xong nước mắt lại tuôn rơi, chuyển vòng quanh nàng, rầm rì kêu hơn nửa ngày, Tần Mặc Hàm sắc mặt khẽ biến: "Bọn họ đả thương ngươi? Vậy mấy người Tần Hạ đâu?"

Chờ đến nó ủy ủy khuất khuất khóc lóc kể lể xong, Tần Mặc Hàm đau lòng đến không được: "Huyết nguyệt xuất hiện, ngươi còn chạy loạn, hồ nháo!" Tuy nói không nghe lời phải hảo hảo giáo huấn, chính là Tần Mặc Hàm trong lòng tràn đầy cảm động, cũng không biết nàng tích bao nhiêu phúc, mới có thể đổi được nó vạn năm chờ đợi, sinh tử không rời.

Hai người đem Côn tắm rửa sạch sẽ, hảo hảo an ủi trái tim nhỏ bị tổn thương, Côn rốt cuộc vui vẻ lên, vẫy đuôi không ngừng, hận không thể dính chặt lên hai nàng, bất quá đến lúc này nó mới nhìn thấy Thánh Liên.

Thánh Liên vẫn luôn nấp ở một bên, thấy Côn đôi mắt màu lam tỏa sáng nhìn chằm chằm nó, nó lập tức bất động thanh sắc xê dịch. Đối phương rõ ràng là đôi mắt sáng rực, biểu hiện như nhìn thấy đồ ăn ngon!

Tần Mặc Hàm cũng phát hiện, chỉ vào Thánh Liên nói: "Nó cũng là bằng hữu của chúng ta, các ngươi không thể đánh nhau, biết không?"

Côn quơ quơ tròn vo đầu, gật gật đầu, thò lại gần dùng cái mũi đội lên Thánh Liên, giống như cái tiểu cầu đang vô cùng háo hức. Bởi vì Thánh Liên hương vị quá mê người, Côn có chút kích động, vì vậy đẩy hơi mạnh khiến Thánh Liên té lộn nhào, chọc đến Thánh Liên ghét bỏ không thôi, liền lấy sợi rễ đạp đạp vào mặt Côn.

Tô Tử Ngưng xem đến bất đắc dĩ, nàng biết linh thú đối Thánh Liên phi thường khao khát, lại lần nữa dặn dò Côn, không được nghĩ ăn Thánh Liên.

Một ngày này Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng ngồi bên bàn đá, cùng nhau thảo luận cách phá trận pháp nơi cửa vào thạch thất, Thánh Liên ghé vào một bên cũng bất động, Côn chậm rì rì bày đuôi cá tới gần, ở kia nghe các nàng nói chuyện.

Thánh Liên ghé vào một bên, cánh hoa mềm mại mà lắc lư, thoạt nhìn thập phần xinh đẹp, Côn thừa dịp nó không chú ý, do dự hồi lâu, sau đó lặng lẽ hé miệng ngậm một mảnh cánh hoa, muốn nếm thử một chút hương vị. Lập tức Thánh Liên oa kêu một tiếng, không sai, trước giờ Tô Tử Ngưng vẫn luôn dùng linh thức giao lưu cùng Thánh Liên, một tiếng này thật sự vô cùng ấm ức, trong nháy mắt Thánh Liên đã vụt chạy thật xa, mở ra sợi rễ vuốt cánh hoa bị Côn ngậm đầy nước miếng, oa oa kêu loạn.

Tô Tử Ngưng cùng Tần Mặc Hàm cả kinh, quay đầu đã thấy Côn vẻ mặt vô tội, cũng ở kia ủy khuất kêu lên.

"Ngươi chỉ là muốn liếm liếm, không muốn ăn?" Tô Tử Ngưng nghẹn cười hỏi.

Côn liên tục gật đầu, bãi cái đuôi hướng Tần Mặc Hàm cọ. Tần Mặc Hàm không dung túng nó, xách lên nó chọt vài cái: "Không thể như vậy, Thánh Liên từ lúc nở hoa liền không ngừng bị linh thú đuổi theo ăn, ngươi như vậy sẽ dọa sợ nó."

Thánh Liên oa oa kêu, liên tục gật đầu, lúc trước bị người hồn cắn bóng ma còn chưa tan đi, lần này lại bị cá béo hạ độc thủ, Thánh Liên vừa sợ vừa ủy khuất.

Côn thấy làm nũng vô dụng, đã biết sự tình nghiêm trọng, ngoan ngoãn mà nhận sai. Nó đích xác muốn ăn Thánh Liên, chính là các nàng không cho phép, mới vừa rồi nó chỉ là quá thèm nên mới liếm liếm, không có ý định thật ăn vào.

Tần Mặc Hàm đối Côn vẫn luôn tin tưởng, hơn nữa Thánh Liên đã tu hành đến bực này, chỉ sợ Côn cũng không có cách nào, thôi thì tùy hai cái lão gia hoả vạn năm còn vờ trẻ con, để bọn chúng ở bên nhau chơi đùa, nàng cùng Tô Tử Ngưng tiếp tục nghiên cứu cách phá trận.

Quả nhiên, Côn cuối cùng khuất phục dưới uy lực của Thánh Liên, lúc các nàng nhìn lại, đã thấy Côn ủy khuất đội một đóa hoa sen chạy tới, để Tô Tử Ngưng thiếu chút nữa cười ra tiếng. Chỉ thấy một tiểu béo cá mở to đôi mắt màu lam vô tội, trên đầu đội một đóa hoa sen thánh khiết hoàn mỹ đón gió rêu rao. Côn mang theo đóa hoa thoạt nhìn càng ngốc manh đáng yêu, Tô Tử Ngưng chui vào đầu vai Tần Mặc Hàm, cười đến cả người run rẩy.

Thánh Liên vươn ra sợi rễ, liền bám ở trên đầu Côn, làm sao cũng không chịu đi xuống, theo Tô Tử Ngưng giải thích, Thánh Liên nói nó đi đường mệt, liền ăn vạ ở trên đầu Côn.

Bởi vậy những ngày kế tiếp, trong động phủ luôn có một lam sắc tiểu bàn ngư đầu đội một đóa bạch liên hoa, cao hứng phấn chấn dạo chơi khắp nơi, đáng yêu mà buồn cười.

-------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Thánh liên: Ta cho rằng tiểu nhân hồn đi rồi, liền sẽ không có người cắn ta, nào biết đâu rằng còn có một con tiểu béo cá. Khóc chít chít

Côn Côn: Ta chỉ là liếm liếm, không cắn. Ư, đầu ta đội hoa hoa.

Thánh Liên: Ta có tọa giá!