[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 6: Bạch Y Tuyệt Thế 6

"Không đồng ý? A." Từ Dao Thần cười lạnh một tiếng, đè lại kiếm trong tay, lạnh lùng nói, "Không đồng ý, cũng phải đồng ý."

Vân Triệt: "......"

Hơn mười tiên tu xung quanh sôi nổi xuất kiếm vây quanh hai người bên trong.

Trong lòng Ninh Thi Ngọc quýnh lên, mở hai tay che trước người Vân Triệt, buột miệng nói: "Tam sư huynh, nếu sư tôn biết ngươi đối đãi với nhược nam tử tay không tất sắt như vậy, lão nhân gia người sẽ có bao nhiêu tức giận ngươi biết không?"

Vừa rồi còn không thừa nhận mình là tiểu sư muội bây giờ lại đột nhiên kêu một tiếng "Tam sư huynh", Từ Dao Thần nao nao, nghiêm mặt nói, "Tiểu sư muội! Nếu chúng ta mặc kệ yêu ma hành hung, sư tôn ở dưới chín suối mới là chết không nhắm mắt!"

Ninh Thi Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua vị kia, sư tôn "Ở dưới chín suối mới là chết không nhắm mắt", nhẹ giọng nói: "Sư tôn, người này hắn là đầu óc có bệnh, hay là trực tiếp đánh đi? Hai chúng ta chắc cũng đánh thắng được hắn mà."

Một Từ Dao Thần tự nhiên không phải vấn đề lớn nhất, mà vấn đề lớn nhất chính là, Vân Triệt đã từng chế định qua chế độ đầu tiên khi ra ngoài đuổi bắt, là phải vây công chín mặt.

Đội ngũ đuổi bắt đều phải có liên hệ với nhau, bất luận gặp khó khăn ở nơi nào, chỉ cần phát tín hiệu, lập tức sẽ có cứu viện.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện giờ lại vừa lúc hố tới bản thân luôn rồi.

Vân Triệt rũ mắt.

Liền tính có thể đánh bại Từ Dao Thần, thì sau đó sẽ càng đưa tới nhiều phiền toái khó đối phó hơn mà thôi.

Trên nóc nhà tiểu lâu phố bên, một hắc y thiếu niên lười biếng nằm đó, bắt chéo một chân, ánh mặt trời vàng óng nhẹ nhàng chiếu lên quanh thân hắn.

Thiếu niên hơi híp mắt, nghiêm túc nhìn người mang đấu lạp trên đường.

Quỷ ảnh nửa trong suốt quỳ gối trước mặt hắc y thiếu niên, đại khái là bởi vì ăn nội tạng con người, nên trong cơ thể nửa trong suốt còn có thể nhìn đến nội tạng máu chảy đầm đìa, quỷ ảnh nửa trong suốt không ngừng dập đầu xin tha, nói: "Tiểu nhân chỉ muốn nhanh chóng mọc ra thân thể mới nên nhất thời tham ăn, không biết hai tiên tu tối qua tôn thượng ném ra không thể ăn được, cầu tôn thượng đại phát từ bi, không giao tiểu nhân cho những tiên tu đó......"

"Những tiên tu đó thủ đoạn ngoan độc như vậy, rơi vào trong tay bọn họ nhất định sẽ nhận hết tra tấn......!Tiểu nhân về sau sẽ không dám nữa, cầu tôn thượng xét lòng trung thành và tận tâm của tiểu nhân......"

Hắc y thiếu niên không kiên nhẫn nhấc chân, đạp quỷ ảnh nửa trong suốt từ trên lầu xuống.

Ăn hay không ăn thì hắn mặc kệ, nhưng để sư tôn đội cái nồi này là không thể được.

"Phanh!" Quỷ ảnh nửa trong suốt ngã xuống đường trước tiểu lâu.

Nghe được tiếng vang dị thường, người xem náo nhiệt trên đường, tiên tu Thanh Huy Tông, Ninh Thi Ngọc và Vân Triệt tất cả đều quay đầu lại nhìn về phía âm thanh phát ra.

Trên mặt đất tiểu lâu đối diện Linh Cảm miếu, một kẻ nửa trong suốt nằm đó, bên trong thân thể còn có thể nhìn thấy nội tạng máu chảy đầm đìa.

harry potter fanfic

"A! Yêu quái!" Tất cả quần chúng vây xem đều hét lên, vội vàng chạy trốn tứ tán.

Quỷ ảnh nửa trong suốt kia vừa nhấc đầu lên đã thấy Từ Dao Thần, liền sợ tới mức cả người run lên, vội vàng nhảy dựng đứng lên xoay người chạy vào hẻm nhỏ tối tâm, chớp mắt một cái đã biến mất ở ven đường âm u chật hẹp.

Từ Dao Thần nhìn thoáng qua Vân Triệt, buông kiếm trong tay, nói: "Đuổi theo!"

Mấy tiên tu vây quanh Vân Triệt cũng vội vàng buông kiếm, theo Từ Dao Thần vào hẻm nhỏ, chỉ để lại hai gã tiên tu đứng tại chỗ.

Ninh Thi Ngọc liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, cố ý hỏi: "Hai người các ngươi sao lại không đuổi theo?"

Hai tiên tu kia hai mặt nhìn nhau, đáp: "Cảnh Dao Quân bảo chúng ta lưu lại, thỉnh tiên tử và bằng hữu của ngài về tông môn."

"Hắc, ta thấy các ngươi là đệ tử mới đúng không, hôm nay sư cô cho các ngươi biết thêm chút kiến thức nè." Ninh Thi Ngọc thấy hai gã tiên tu này tuổi không lớn, hẳn là đệ tử mới nhập môn, nên mỉm cười nói, "Các ngươi có biết chưa, Thanh Huy Tông chúng ta có thứ tốt đó?"

Hai tiểu tiên tu hỏi: "Xin hỏi sư cô, là cái gì vậy?"

"Lại đây, ta mời các ngươi ăn một lần." Tay phải Ninh Thi Ngọc cố ý sờ mó trong tay áo bản thân, gắt gao nắm chặc tay, quơ quơ tay trái bảo hai tiểu tiên tu kia thò đầu qua.

Hai tiểu tiên tu đều là đệ tử mới nhập môn, nghe nói Ninh Thi Ngọc là tiền bối kiến thức rộng rãi trong tông môn, nàng thoạt nhìn lớn lên ôn nhu lại đáng yêu, nên thật sự bước qua, nói thầm: "Ăn? Ăn cái gì ngon?"

Ninh Thi Ngọc nhắm chuẩn mặt hai người, trong nháy mắt trái phải mỗi bên ra một quyền, đánh hai người đồng thời ngã ngửa trên mặt đất.

Ninh Thi Ngọc nhìn nắm tay của mình, cười hì hì nói: "Cái gì ăn ngon sao? Chính là nắm tay sư cô á, tiểu bằng hữu ơi."

Vân Triệt nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên cảm thấy chân hơi ngưa ngứa, rũ mắt nhìn lại, chỉ thấy một con mèo đen không biết khi nào đã cọ tới phía sau y rồi.

"Ai?" Ninh Thi Ngọc cúi đầu nhìn mèo đen, kinh hỉ mà kêu lên, "Sư tôn, là Tiểu Hắc!"

Mèo đen dựng cái đuôi, vòng quanh chân Vân Triệt, trước sau nhẹ nhàng cọ tới cọ lui, ánh mắt trông mong mà ngẩn đầu nhìn y.

Vân Triệt rũ mắt nhìn hành vi quái dị của mèo đen, hỏi: "Nó làm sao vậy?"

Ninh Thi Ngọc nhíu mày nghĩ nghĩ, nói: "Ta thấy, là đói bụng chăng? Nhìn nó giống như là đang xin người đồ ăn vậy đó."

Mèo đen: "......" Lão tử mới không đói bụng.

Vân Triệt nói: "Ra khỏi thành trước đã."

Ninh Thi Ngọc gật đầu, cúi đầu nhìn hai tiên tu bị đánh ngã trên mặt đất, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền kinh hỉ nói: "Sư tôn, vừa đúng lúc!"

Ninh Thi Ngọc ngồi xổm xuống, một tay một cái kéo cổ áo hai tiên tu vừa mới bị đánh lên, ném bọn họ vào tiểu lâu ven đường.

Nàng cởi ngoại bào có thêu hoa văn sen vàng Thanh Huy Tông của bọn họ ra, rồi ném cho Vân Triệt một cái, nói: "Sư tôn ủy khuất một chút, chúng ta giả làm hai người kia, rồi nói hai người chúng ta đã chạy mất, phải ra khỏi thành đuổi theo, ra ngoài như vậy sẽ đỡ phiền toái hơn nhiều."

Vân Triệt rũ mắt nhìn quần áo trong tay, lên lầu.

Không bao lâu sau, hai người từ trên lầu đi xuống, tướng mạo chẳng khác gì hai tiên tu vừa té xỉu trên mặt đất, tuy rằng chiều cao khác nhau cả một đoạn, một cái quá dài, một cái lại quá ngắn, nhưng nhìn sơ qua cũng không tính là quái dị.

Nhìn hai người trên lầu xuống, mèo đen vừa rồi vẫn luôn ngồi xổm ở trước cửa tiểu lâu hơi nheo mắt lại, đứng lên đi qua đón Vân Triệt.

Xuống lầu thấy mèo đen vẫn còn ở đó, hai tròng mắt Ninh Thi Ngọc chuyển động, bế mèo đen đi theo bên người Vân Triệt lên.

Mèo đen ở trong ngực Ninh Thi Ngọc dùng sức giãy giụa, lại bị Ninh Thi Ngọc gắt gao áp lại.

Ninh Thi Ngọc áp mèo đen trong lòng ngực, nói: "Tiểu Hắc, bề ngoài thay đổi một chút ngươi liền không quen biết chúng ta sao? Là chúng ta nha.

Vừa rồi ngươi còn không lên cọ cọ sư tôn ta nữa."

Mèo đen không dao động, vẫn liều mạng giãy giụa.

Ninh Thi Ngọc mạnh mẽ ôm mèo đen, một đường đi tới cửa thành cùng với Vân Triệt.

"Tiểu Hắc, ta biết ngươi là một con mèo tinh rồi nha, nên ngươi nói cho ta nghe đi." Cách cửa thành không xa, Ninh Thi Ngọc trốn sau một căn nhà, thương lượng với mèo đen bị ấn trong ngực mình, "Ngươi biết không, chờ sau khi ngươi nghĩ cách dẫn đường để chúng ta đuổi theo ngươi chạy ra khỏi cửa thành rồi.

Ta sẽ cho ngươi ăn ngon."

Mèo đen mặt không biểu tình, dáng vẻ hờ hững.

Ninh Thi Ngọc chuyển chuyển tròng mắt, nói: "Nếu ngươi làm được, sư tôn sẽ cho ngươi một món lễ vật!"

"Đúng không sư tôn?" Ninh Thi Ngọc nhướng mày với Vân Triệt.

Vân Triệt quay đầu liếc mắt nhìn mèo đen một cái.

Mèo đen mở to đôi mắt màu xám bạc, đầy mong đợi mà nhìn Vân Triệt, giống như đang chờ y đồng ý.

Vân Triệt trong lòng vừa động, ma xui quỷ khiến lại gật đầu.

Nhìn Vân Triệt gật đầu, trong ánh mắt màu xám bạc của mèo đen chớp một cái đã đầy ánh sáng rạng rỡ, nhảy ra khỏi lòng ngực Ninh Thi Ngọc, mèo đen vừa tiếp đất đã chạy trốn ra khỏi cửa thành.

"Sư tôn, nhanh!" Ninh Thi Ngọc vẫy vẫy tay với Vân Triệt, rồi đuổi theo.

Duyên Lăng Thành đã phong một ngày, rất nhiều phàm nhân muốn ra vào thành phàm nhân đều oán hận, vậy nên cửa thành bây giờ không có đóng lại, mà là kiểm tra nghiêm ngặt, dù chỉ cho phép phàm nhân ra vào, nhưng lại có mấy chục tiên tu trấn thủ, đề phòng nhân vật khả nghi.

Tiên tu trấn thủ cửa thành chỉ thấy một con mèo đen chính diện xông tới, sửng sốt trong chớp mắt, họ đã lập tức theo bản năng ra tay ngăn trở.

Mèo đen kia thả người nhảy tới, cư nhiên lại bằng độ cao của con người, linh hoạt mười phần từ khe hở hai cánh tay nâng lên của hai tiên tu thủ vệ cái thủ vệ nhảy ra ngoài.

Lúc mèo đen phóng qua hai người kia, Ninh Thi Ngọc cố ý lớn giọng hô một tiếng: "Bắt lấy con mèo đó!"

Khi hai tiên tu thủ vệ lần nữa phục hồi tinh thần, mèo đen sớm đã không thấy bóng dáng.

"Ta nói hai người các ngươi làm sao vậy!" Ninh Thi Ngọc chống tay bên hông, cố ý kiêu căng ngạo mạn ngửa cổ mắng, "Để một con yêu quái như nó chạy trốn, hai người các ngươi chết rồi à!"

"Chúng ta không phải đã ra tay ngăn cản rồi sao, ai biết con mèo kia lại có thể giảo hoạt như vậy, chuồn đi mất tiêu rồi?!" Một tiên tu thủ vệ không phục, nhìn Ninh Thi Ngọc nói, "Hơn nữa, ta thấy hai người các ngươi cũng không phải là một đường đuổi theo sao, cũng không bắt được đúng không? Còn không biết xấu hổ nói chúng ta?"

"Ghét ghê." Ninh Thi Ngọc đẩy tiên tu biện giải kia một phen, lại quay đầu nói với Vân Triệt, "Lão bạch, mau đuổi theo đi, bắt mà không được Cảnh Dao Quân nhất định sẽ lột da chúng ta!"

"Hai người các ngươi, chúc may mắn." Tiên tu thủ vệ vui sướng khi người gặp họa, nhướng mày với Ninh Thi Ngọc, nói, "Con mèo kia nhìn qua là yêu quái lợi hại, còn chạy ra khỏi thành, e là rất khó tìm được nha."

Ninh Thi Ngọc và Vân Triệt không trả lời, mà bước qua hai tiên tu thủ vệ rồi chạy ra ngoài.

Ước chừng chạy được ba dặm*¹, đến trước một ngã rẽ, xác định không có người đuổi theo, Ninh Thi Ngọc mới ôm bụng cười "Ha ha ha", rồi xé mặt nạ da người xuống, lộ ra gương mặt vốn có.

*¹ 1 dặm = 1,6 km

Vân Triệt cũng giơ tay thu lại thuật che mắt trên mặt.

"Sư tôn ha ha ha ha ha ha......!Bọn họ quá dễ lừa ha ha ha ha ha ha......" Ninh Thi Ngọc cười đến điên đảo, nước mắt thiếu chút nữa cũng chảy ra ngoài.

Vân Triệt cởi ngoại bào không vừa người xuống, tùy tiện ném một cái, vừa lúc treo lên nhánh cây bên trái lối đi, y nhìn thoáng qua đường nhỏ bên phải, nói, "Chuyện này xem như đã bại lộ, Dao Thần ắt sẽ đuổi theo.

Đi bên này đi."

"Ai, sư tôn." Ninh Thi Ngọc ngẩng đầu nhìn ngoại bào bị Vân Triệt treo trên nhánh cây, nói, "Người làm vậy là quá rõ ràng rồi, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người cố ý treo lên để dụ dỗ bọn họ đi bên trái, nên khẳng định bọn họ sẽ suy ra là người sẽ đi bên phải á."

Vân Triệt nói: "Dao Thần đa nghi, tất nhiên sẽ đi bên trái."

Trăm năm qua, Vân Triệt chưa bao giờ sai lầm, Ninh Thi Ngọc sớm đã hình thành thói quen không chút nghi ngờ sư tôn, bất luận người nói cái gì, nên liền bế mèo đen trên đất lên, theo Vân Triệt vào lối rẽ bên phải.

......

Một canh giờ sau, ngã rẽ.

Một người thiếu niên tiên tu nhìn nhìn y phục đang đón gió tung bay trên đại thụ ở bên trái, thập phần tự tin nói: "Cảnh Dao Quân, kia hai người treo y phục như vậy là quá rõ ràng, khẳng định là muốn dụ dỗ chúng ta truy đuổi bên trái.

Bọn họ nhất định là đi hướng bên phải rồi!"

Từ Dao Thần khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "A, cố ý treo y phục bên trái rõ ràng như vậy, sợ ta không biết là bọn họ là cố ý làm vậy sao."

"Các ngươi đều đã nhìn ra là y cố ý, rõ ràng là y cố ý dụ dỗ chúng ta cho rằng bọn họ đi đường bên phải."

"Ta, càng muốn đi hướng bên trái!"

"Vẫn là Cảnh Dao Quân cẩn thận." Tên tiên tu kia gật đầu cảm thán nói, "Vãn bối hổ thẹn không bằng, thụ giáo thụ giáo!"

......

Dọc theo lối rẽ bên phải đi hơn một canh giờ, cỏ cây ven đường mọc thành cụm, hoang vu không có vết chân người.

Lại đi qua một tòa núi cao, hai người mới phát hiện một cái thôn trấn nhỏ trong dãy núi vây quanh.

Hai người xuống núi tiến vào trấn nhỏ phía trước, Vân Triệt từ trong túi trữ vật bên hông lấy ra một cái đấu lạp, lần nữa mang đấu lạp phủ lụa trắng lên.

"Sư tôn, ở thôn làng nhỏ này sẽ không có ai nhận ra người đâu." Nhìn Vân Triệt nghiêm túc đội đấu lạp lên, Ninh Thi Ngọc trêu ghẹo nói: "Người mang cái này có phải sợ bản thân lớn lên quá đẹp, bị đại sơn vương trong núi gì đó coi trọng rồi đoạt về không?"

Vân Triệt: "......"

Mèo đen bị Ninh Thi Ngọc ấn trong ngực hơi hơi nheo mắt.

Ai dám???!!!

Tuy rằng Vân Triệt không đáp lại, nhưng Ninh Thi Ngọc lại nói đến nghiện, tiếp tục nói: "Sư tôn, ta sợ dọc đường đi cứ kêu người là sư tôn thì sẽ gặp nhiều chổ không tiện, đặc biệt là lỡ như bị người nào đó nhận ra......!Nếu không thì lúc ở nơi có người, ta sẽ kêu người là ca ca nha?"

Thật ra lời này của Ninh Thi Ngọc cũng có vài phần đạo lý, Vân Triệt nói: "Ừ."

Nghe Ninh Thi Ngọc nói xong, cổ họng mèo đen phát ra vài tiếng "Ô ô" trầm thấp, tựa hồ như là đang mãnh liệt phản đối.

Ninh Thi Ngọc được Vân Triệt cho phép, vô cùng đắc chí sờ soạng đầu mèo một phen, nói với mèo đen phẫn uất bất mãn trong ngực: "Tiểu Hắc ngoan nha."

Mèo đen dùng sức giãy giụa, lại bị nàng ôm vào ngực càng chặc hơn.

Ninh Thi Ngọc đầy mặt sung sướng ôm mèo đen, lầm bầm hát một khúc, theo bước chân Vân Triệt, cùng nhau xuống núi hướng tới trấn nhỏ.

Trung tâm tiểu trấn có một cái chợ nhỏ, đồ vật bán không nhiều lắm, đều là mấy hàng hóa cùng thức ăn bình thường, người trong chợ so với trong thành cũng không nhiều lắm, nhưng ở hương trấn nhỏ nơi đây thì đã coi như náo nhiệt rồi.

Ven đường có một cửa hàng bán thức ăn sáng, vì đã tới giờ Tỵ*², nên trên cơ bản họ sẽ không tiếp tục kinh doanh mới đúng, nhưng cửa lớn lại mở một nữa cửa, trong tiệm ánh sáng tối tăm, một người cũng không có.

*² 9h - 11h.

Ninh Thi Ngọc đã tích cốc nên không cần ăn cái gì, nhưng mèo con trong ngực vẫn cần phải ăn.

Thân thể này của Vân Triệt không thể so với dĩ vãng, cần phải được tiếp tế chút năng lượng, ngẫu nhiên cũng phải ăn một chút gì đó.

Hai người ngồi xuống cửa hàng bán đồ ăn sáng ven đường, Vân Triệt bắt lấy mèo đen trong lòng Ninh Thi Ngọc, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Thấy có người vào, lão bản vội vàng mở hoàn toàn cửa tiệm ra, để ánh sáng chiếu vào trong tiệm, nhưng bên trong vẫn cứ có chút tối tăm.

Mèo đen ngồi xổm trên bàn, nhìn hoàn cảnh xung quanh, con ngươi màu xám bạc lạnh băng ánh lên dáng vẻ bễ nghễ chúng sinh.

"Con mèo đen này thật xinh đẹp a." Lão bản đặt một mâm bánh bao thịt trên bàn, cười tủm tỉm nhìn mèo đen, nói, "Da lông toàn thân thuần đen, còn màu sắc hai mắt này nữa, chậc chậc......!Mèo này của các ngươi, có bán không?"

Ninh Thi Ngọc ôm chặt mèo đen, ấn toàn bộ mèo đen vào trong lòng ngực, chỉ lộ ra một đoạn đuôi mèo thật dài ở bên ngoài, nàng không nghĩ ngợi nói: "Không bán!"

Lão bản xấu hổ mà không mất lễ phép cười cười, nheo mắt nhìn thoáng qua đoạn đuôi thật dài của mèo đen, rồi xoay người rời đi.

Sau khi lão bản rời đi, mèo đen vất vả lắm mới giãy giụa chui ra ngoài từ trong lòng Ninh Thi Ngọc, nó thập phần cảnh giác mà đi đến một chổ khác trên bàn, tìm vị trí khá xa Ninh Thi Ngọc, ngồi xổm trong tầm tay Vân Triệt.

Vân Triệt cầm lên một cái bánh bao trong mâm, nhẹ nhàng xé nó ra, nhẹ nhàng đưa nhân thịt bên trong đến bên môi mèo đen.

Mèo đen vốn không cần ăn cơm, lại cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi nhân thịt trong tay Vân Triệt, nhẹ nhàng ăn một miếng nhỏ.

Đây là lần đầu tiên y đút cho hắn ăn cái gì đó......!Mèo đen hơi nhộn nhạo tâm thần, chỉ cảm thấy bánh bao nhân thịt ở quán nhỏ sơn thôn này so với sơn hào hải vị hàng ngày hay ăn ngon hơn cả vạn lần.

Mèo đen cúi đầu, một miếng lại một miếng, nghiêm túc ăn sạch sẽ bánh bao nhân thịt trong tay Vân Triệt.

Cũng thuận tiện bất động thanh sắc mà lặng lẽ liếm liếm đầu ngón tay y, lại thật cẩn thận nâng mắt nhìn thoáng qua thần sắc Vân Triệt.

Vân Triệt chỉ cảm thấy đầu ngón tay ẩm ướt, ngứa, khóe môi vô thức cong lên.

Tuy rằng cách một tầng lụa trắng, lại mơ hồ có thể nhìn thấy khóe môi Vân Triệt cong lên, thoáng như phong hoa trên đời đều nở rộ bên môi y, bốn chân mèo đen bỗng nhiên bị vấp một cái, thiếu chút nữa đã không đứng vững hôn mê ngất xỉu.

Y rất ít cười, số lần cười trong 300 năm nay có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay.

Y cười rộ lên thật sự rất đẹp, giống như vầng trăng lạnh lẽo nhẹ nhàng chiếu lên hoa mai trong đêm tuyết yên tĩnh, tốt đẹp đến mức làm cho người ta mê muội, lạc hướng.

Mèo đen đứng lên, chậm rãi đi đến trước cái mâm, cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi bánh bao thịt còn dư lại, hai mắt đầy chờ mong ngẩng lên nhìn Vân Triệt.

Nếu ăn một cái là có thể liếm ngón tay y một lần, thậm chí còn có thể nhìn y cười một lần, mèo đen nguyện ý ăn sạch toàn bộ cái cửa hàng bánh bao này.

Vân Triệt cầm da bánh bao mèo đen ăn dư lại đưa vào trong miệng, thong thả ung dung nhai nhai, nuốt xuống, rồi mới cầm cái bánh bao thứ hai lên.

Mèo đen trơ mắt nhìn chằm chằm Vân Triệt điềm đạm ăn xong da bánh bao da, trong ngực đau nhói một trận không thể hiểu nổi.

Y đã từng là phong cảnh vô hạn, cao cao tại thượng, chịu sự kính nể của chúng sinh, không dính nửa điểm bụi trần, bao giờ lại nghèo túng như vậy? Vì sao tới nông nỗi này mà y còn có thể phong khinh vân đạm như vậy? Tất cả đều là do hắn tạo thành, hắn có tư cách gì mà yên tâm thoải mái mà quấn lấy y, thậm chí y còn chiếu cố hắn như thế?

Ánh mắt mèo đen dần dần ảm đạm.

Bỗng nhiên, nhân thịt bánh bao thơm ngào ngạt được đưa đến bên môi.

Cầm nhân thịt tròn tròn kia, là một bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn thon dài.

Mèo đen nhẹ nhàng ngửi ngửi đầu ngón tay Vân Triệt, có chút khó xử.

Không ăn, sư tôn thất vọng.

Ăn, bản thân hắn ăn thịt để sư tôn ăn da......!Cũng đủ vô sỉ rồi.

"Cô nương, sao ngươi lại không ăn vậy? Là chê bánh bao ở quán nhỏ nên không thơm sao?" Lão bản lại bưng một khay tới cạnh bàn, cười hì hì hỏi.

"Hả." Ninh Thi Ngọc đang xem mèo đen ăn phục hồi tinh thần lại, xấu hổ mà cười cười, nói, "Ta không đói bụng, đang xem mèo ăn......"

"Sữa đậu nành này rất ngon nha, vẫn còn nóng hầm hập." Lão bản bưng lên hai chén sữa đậu nành, phân biệt đặt trước mặt hai người, mười phần nhiệt tình nói, "Sữa đậu nành sáng nay mới vừa nấu xong, uống rất ngon đó."

"Sữa đậu nành này nha, là đặc sản của bổn tiệm, lúc sáng sớm có rất nhiều người ở trấn trên đều tới đây chờ uống sữa đậu nành nhà chúng ta, nếu các ngươi tới sớm thì có thể thấy được.

Nhưng các ngươi đến chậm rồi a, trong tiệm cũng không còn ai, chẳng qua may mắn là sữa đậu nành vẫn còn, hai vị nhất định phải nếm thử."

"Nơi này còn có mấy quả trứng gà." Lão bản cười tủm tỉm đặt một mâm trứng gà trên bàn, nói, "Đây cũng là bữa sáng của tiệm chúng ta đó!"

Vân Triệt nhàn nhạt nói "Đa tạ", nhưng nhìn cũng không nhìn đến trứng gà kia, chỉ nhìn chằm chằm mèo đen trước mặt.

Chỉ thấy mèo đen còn đang nhẹ nhàng ngửi đầu ngón tay y, lại chậm chạp không có ý muốn ăn nhân thịt tròn tròn kia.

Vân Triệt nói: "Không thích?"

Mèo đen ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, ủy khuất mà chớp chớp mắt.

Là ngươi đút sao ta lại không thích được?

Ninh Thi Ngọc lại bắt đầu lên tiếng nói nàng không biết từ nơi nào nghe được một cao kiến, nói: "Ca ca, mèo thích ăn cá, tốt nhất vẫn là loại còn sống ấy."

Mèo đen hung hăng liếc mắt trừng Ninh Thi Ngọc một cái, sợ vì hắn mà sư tôn thật sự ra bờ sông bắt cá sống đến đút cho hắn ăn.

Tuy rằng khi còn nhỏ mèo đen quả thực thích ăn loại đồ vật này, nhưng 300 năm nay hắn chưa từng ăn qua đồ sống, bây giờ căn bản khó có thể nuốt xuống.

Vân Triệt chỉ nói mèo đen không thích ăn nhân bánh bao, rồi chậm rãi ăn bánh bao trong tay, nói: "Lát nữa ra bờ sông."

Ninh Thi Ngọc đang dùng muỗng sứ trắng khuấy sữa đậu nành nóng hôi hổi trong chén, nghe Vân Triệt nói xong, liền vỗ tay kêu lên: "Được! Chờ xem Tiểu Hắc bắt cá ăn!"

Nghe hai người nói xong, cái đuôi mèo đen co quắp dựng trên mặt bàn mà quơ qua quơ lại, lông đuôi thật dài xù xù ở sau người lúc ẩn lúc hiện.

Ninh Thi Ngọc này là hố chết mèo mà không cần đền mạng......!Nếu sư tôn thật sự nghe nàng, tự mình bắt một con cá để cho mình nuốt sống, thì mình nên làm sao để cố nuốt nó vào mà không mất ưu nhã đây?

Ninh Thi Ngọc uống một ngụm sữa đậu nành, bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Oa! Ca ca, sữa đậu nành này thật sự uống rất ngon á!"

"Người uống không?" Ninh Thi Ngọc quay đầu, thấy Vân Triệt còn chưa động đến cái muỗng, thập phần nhiệt tình mà thúc giục, "Ca ca, người mau nếm thử đi nha."

Vân Triệt nhấc cái muỗng sứ trắng lên, nếm một ngụm nhỏ, cảm thấy hương vị quả thực không tồi, nên cũng múc một muỗng đút cho mèo đen đang ngồi xổm trước mặt.

300 năm, trước nay y chưa từng thân mật với mình như vậy.

Thế nhưng, hôm nay đã là lần thứ hai y đút mình ăn gì đó......!Đôi mắt mèo đen giống như hai sợi chỉ bạc, thụ sủng nhược kinh nhìn chằm chằm muỗng sứ trắng trước mắt, ngẩn ra một lát, mới vội vàng cúi đầu liếm sữa đậu nành trong muỗng sứ sạch sẽ.

Vân Triệt lại đút mèo đen uống hai muỗng sữa đậu nành, làm nó uống quá nhiều nên bụng trướng cả lên, y buông muỗng xuống, lột một quả trứng, đút lòng đỏ cho mèo đen.

Mèo đen thật cẩn thận cắn một ngụm lòng đỏ trứng, ngẩng đầu nhìn Vân Triệt.

Nếu mình không ăn y sẽ thất vọng, vậy thì ăn một miếng nhỏ, cùng y ăn chung đi.

Vân Triệt tựa hồ như hiểu rõ ý của mèo đen, cũng ăn một ngụm, rồi lại đưa cho mèo đen.

Quả nhiên, mèo đen lại cắn một miếng trứng gà nhỏ.

Ninh Thi Ngọc ngồi bên cạnh nâng má, nhìn dâng vẻ một người một mèo ăn trứng gà, cảm thấy trứng gà thoạt nhìn như thế nhưng ăn lại thập phần ngon, nên đã nhịn không được lột cái trứng gà cho mình, cắn hai cái.

Hương vị rất bình thường, không biết một người một mèo kia vì sao lại ăn đến vui vẻ như vậy.

Nhìn hai người cùng một mèo đều đã uống qua sữa đậu nành và ăn trứng gà, lão bản cười lạnh một tiếng, xoay người đóng cửa lớn lại.

Hai cánh cửa vừa đóng lại, trong tiệm vốn tối tâm tức khắc đã đen nhánh một mảnh, miễn cưỡng chỉ có thể phân biệt đại khái hình dáng người với vật.

Ninh Thi Ngọc buông muỗng xuống, một tay đè lại trường kiếm trên bàn, hỏi: "Lão bản, ban ngày ban mặt ngươi đóng cửa làm cái gì?"

"A." Trong bóng đêm, chủ tiệm dùng giọng mũi cười một tiếng, nói, "Như Thơ kiếm."

Ninh Thi Ngọc cả kinh, hỏi: "Sao ngươi biết?"

"Quan môn đệ tử*³ của đại thành chí thánh Vân tiên sư, sao ta lại không quen biết được đây? Quả thực là như sấm bên tai nha!" Lão bản cắn răng nói, "Không thể tin được căn nhà tranh vách lá này thế nhưng lại may mắn được đón tiếp ngài đại giá quang lâm, quả thật rồng đến nhà tôm, là may mắn ba đời!"

*³Đệ tử cuối cùng.

Ninh Thi Ngọc nói: "Nếu ngươi biết là cô nãi nãi, vậy mà ngươi còn giở trò......"

"Ách......" Ninh Thi Ngọc kêu lên một tiếng, bưng kín bụng, cắn răng hỏi, "Ngươi đã hạ độc gì rồi......"

"Không phải độc dược, không chết được đâu." Trong bóng đêm, âm thanh âm trầm trầm của lão bản có thể rõ ràng nghe thấy, "Bất quá là ngủ ngàn năm vạn năm thôi, giống như A Kiều nhà ta vậy."

"Mười tám năm trước, A Kiều bị yêu ma gây thương tích, hôn mê bất tỉnh.

Ta cõng nàng lên Vọng Hư Sơn cầu sư tôn ngươi, đúng rồi, chính là vị đại thành chí thánh Vân tiên sư kia."

"Ta ở trước sơn môn quỳ ba ngày ba đêm, cả bóng dáng y cũng không thấy được, còn bị người ta đuổi ra ngoài." Giọng lão bản dần dần trầm xuống, "Sau đó, A Kiều của ta đã không còn có tỉnh lại nữa."

"Đại môn phái của các ngươi, linh đan diệu dược vô số, bố thí một chút thì có là gì.

Còn nuôi một con mèo đen làm sủng vật như vậy, cũng quá lãng phí thứ tốt rồi......"

"Con mèo này, thế nhưng lại không giống bình thường a.

Toàn thân thuần đen, mắt hoa râm, còn là một con mèo thông linh ngàn năm khó gặp......!Đào tim nó ra, nhất định đây chính là thuốc dẫn tốt nhất!"

"Ngươi, không được......" Ninh Thi Ngọc vươn tay, muốn ôm lấy mèo đen, nhưng tay lại dừng ở giữa không trung, "Bang" một tiếng đập xuống bàn, cúi đầu hôn mê bất tỉnh.

Lão bản lạnh lùng nhếch môi, quay đầu nhìn trên bàn.

Trong bóng đêm, hai đạo ngân quang lạnh băng như tia chớp phóng tới trên người hắn.

Trong lòng lão bản giật mình một cái, sau đó hừ lạnh một tiếng, bước lên hai bước lại gần mèo đen trên bàn, sủng nịch nói: "Ha hả, vật nhỏ, thời gian còn dài mà, thật không sai đâu."

Trong cổ họng mèo đen phát ra một trận ô ô trầm thấp.

"Nhưng mà đã trúng Mê Tiên Dẫn của ta rồi, thì đến đại la thần tiên cũng phải ngã xuống thôi." Lão bản lấy từ ống tay áo ra một thanh chủy thủy, nhìn mèo đen trên bàn, thanh âm run rẩy, "Ta......!Đã đợi mười tám năm, A Kiều......!A Kiều, rốt cuộc có thể tỉnh lại rồi!".