Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 14: Sơ đấu đại đấu sư, lên đường

Một lần nữa bị cử động của Tiêu Viêm làm cho bất ngờ, Nhược Lâm tưởng chừng Tiêu Viêm sau khi nghe qua điều kiện sẽ rút lui, dù sao nàng là ngũ tinh đại đấu sư trong khi Tiêu Viêm mới chỉ là tứ tinh đấu giả, chênh lệch giữa hai người quá lớn.

Nói thật, Nhược Lâm không muốn cho Tiêu Viêm nghỉ phép chút nào mới đề ra cái điều kiện không khác gì ép buộc kia.

Bất quá lời nói ra không thể rút lại, Nhược Lâm đã phóng lao đành phải theo lao đưa ra phân phó:

-Tuyết Ny, ngươi sắp xếp người chăm sóc cho La Bố, còn Tiêu Viêm, theo ta ra ngoài cho rộng rãi.

Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Tiêu Viêm lật đật theo sau Nhược Lâm bước ra ngoài.

Lúc này sắc trời đã không còn sớm, trên đường không còn bao nhiêu người qua lại, vừa hay rất thích hợp làm nơi giao đấu.

Nhược Lâm đứng đối diện Tiêu Viêm, hai người cách nhau chừng hai mươi thước, nàng phất tay lấy từ nhẫn trữ vật ra một thanh trường tiên màu xanh nhạt đầy tính yêu dị khẽ quất mấy đường thị uy mỉm cười hỏi Tiêu Viêm:

-Ngươi dùng vũ khí gì.

Giống như không nghe không thấy Nhược Lâm thị uy, Tiêu Viêm nhún vai:

-Trước giờ ta quen dùng tay không rồi, cũng không cần vũ khí.

Nhược Lâm cười cười lắc đầu, đoán chừng Tiêu Viêm này muốn dùng cái cớ không dùng vũ khí để nếu có thua cũng đỡ mất mặt đây mà, quá trẻ con.

Nói chuyện qua đi, Nhược Lâm điều khiển trường tiên quất tới Tiêu Viêm, có điều Nhược Lâm muốn xem thực lực Tiêu Viêm thế nào nên thế công đầu tiên không phải quá khó, uy lực chỉ tương đương với tứ tinh đấu giả, dù sao… ước hẹn là hai mươi chiêu.

Đánh thăm dò đến chiêu thứ mười chín, lại ra tay áp chế Tiêu Viêm là được.

-Hưu, hưu, hưu….

Trường tiên xẹt qua giữa không trung, giống như thủy xà xuất động, lại uốn éo mấy lần tạo thành ba cái trường tiên liên ảnh đập xuống chỗ Tiêu Viêm đang đứng.

Đối với thế công “đơn giản” này, Tiêu Viêm không dám xem thường vội vàng thôi động đấu khí đến cực hạn, hai chân không ngừng biến ảo cước bộ né ránh, thỉnh thoảng không né được lại dùng quyền đánh bật trường tiên ra, đồng thời không quên rút ngắn khoảng cách với Nhược Lâm.

Ý tứ không cần nói cũng biết, Tiêu Viêm không muốn đơn thuần né tránh để đạt được điều kiện mà muốn đánh một trận thật sảng khoái.

Hơn nữa Tiêu Viêm hiểu rõ muốn đối phó với một người dùng trường tiên điều quan trọng nhất là không được để đối phương duy trì khoảng cách, nếu trước sau gì cũng phải áp sát thà rằng chủ động tiến lên tạo cơ hội tấn công còn hơn bị động phòng thủ.

Qua năm chiêu đầu tiên, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơn mười thước, Tiêu Viêm dụng lực đạp mạnh xuống sàn lấy thế nhảy lên cao ba mét, bàn tay mở ra, một chưởng đánh xuống:

-Xuy Hỏa Chưởng.

Chứng kiến Tiêu Viêm dám tấn công mình, trên khóe môi Nhược Lâm bỗng nở nụ cười hứng thú:

-Thú vị, tiếp chiêu.

Khoảng cách bị rút ngắn, yếu điểm của trường tiên lập tức lộ ra, đó là khó có thể liên tục tấn công.

Nhưng Nhược Lâm vốn là ngũ tinh đại đấu sư nên tốc độ thu về trường tiên cực kì nhanh chóng, kinh nghiệm trận mạc lại nhiều, nàng thông qua kĩ năng điêu luyện kéo trường tiên vẽ thành một đường vòng cung đánh thẳng vào lưng của Tiêu Viêm.

Trường tiên đi sau, nhưng lại đến trước Xuy Hỏa Chưởng.

Ở trên không trung, Tiêu Viêm thầm than không ổn, trước đó hóa giải năm chiêu khá nhẹ nhàng hắn đã quên mất Nhược Lâm là đại đấu sư chứ không phải đấu giả, từ đó quá vội vàng nhảy lên không kịp suy tính Nhược Lâm có thể đánh từ phía sau.

Trong lúc nguy cấp, Tiêu Viêm đánh ra thêm ba phát Xuy Hỏa Chưởng nữa lợi dụng lực đẩy với không khí hiểm hiểm chuyển mình tránh qua một chiêu, nhưng vẫn bị trường tiên xé rách phần y phục ở sau lưng để lộ ra tấm lưng trần cứng cáp.

Cũng bằng một chiêu này, Nhược Lâm chấm dứt được thế tiến công của Tiêm Viêm.

Nhược Lâm khen ngợi:

-Khá lắm tiểu tử, kinh nghiệm chiến đấu không tồi. Bất quá những chiêu tiếp theo ta sẽ tăng thêm lực đạo, nhớ cẩn thận rồi.

-Hưu, hưu, hưu,…

Lại qua thêm tám chiêu, mỗi một chiêu đều có uy lực tương đương lục tinh thất tinh đấu giả, Tiêu Viêm nhất thời cực kì chật vật không tìm được kẽ hở nào tấn công.

Bị đánh tối mặt tối mũi, Tiêu Viêm quá uất ức câu thông với Nguyên Tiểu Bảo:

-Song hồn nhất thể.

-Bát Cực Băng.

-Ầm, phốc.

Bát Cực Băng không hổ là huyền giai cao cấp đấu kĩ, dưới tình trạng song hồn nhất thể chỉ bằng một quyền đã đánh nát được trường tiên của Nhược Lâm, hơn nữa kình khí kinh khủng đột ngột tản ra khiến Nhược Lâm cũng phải lùi lại một bước.

Riêng Tiêu Viêm đã có chuẩn bị truyền đấu khí vào chân giữ vững cơ thể không lui lại chút nào.

Nhược Lâm kinh hãi thốt lên:

-Di, đấu kĩ thật mạnh.

Nắm được khoảnh khắc Nhược Lâm giật mình, Tiêu Viêm đẩy tốc độ lên tối đa áp sát Nhược Lâm, hai tay nhanh chóng thi triển ra tổ hợp kĩ:

-Xuy Hỏa Chưởng, Toái Thạch Quyền, Nhất Dương Chỉ.

Đối diện, Nhược Lâm chỉ hơi kinh ngạc một nhoáng đã thi triển chiêu tiếp theo:

-Thủy Kính.

Một tấm màn nước cứ thế hiện lên chắn giữa Tiêu Viêm với Nhược Lâm.

-Xuy, xuy, xuy,…

Tiêu Viêm chủ tu hỏa hệ đấu khí, Nhược Lâm chủ tu thủy hệ đấu khí, hỏa thủy giao đấu, hai bên không ngừng ăn mòn lẫn nhau, từng đợt hơi nước trắng xóa bốc lên mù mịt, người bên ngoài căn bản không chứng kiến được chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này Tuyết Ny đã ‘‘xử lí” xong La Bố, nàng đứng bên cạnh Tiêu Ngọc cảm thán:

-Rốt cuộc ta đã biết tại sao ngươi lại thích hắn.

Tiêu Ngọc khẽ nhéo vào tay Tuyết Ny nói nhỏ:

-Đừng nói lớn, người hắn thích cũng có ở đây, ta không muốn để hắn cảm thấy khó xử.

Tuyết Ny giật mình:

-Có cả chuyện này?

Tiêu Ngọc gật đầu nhẹ một cái, đồng thời hơi liếc qua nhìn xem phản ứng của Huân Nhi thế nào thì phát hiện Huân Nhi không có điểm nào khác lạ liền thở phào nhẹ nhõm, xem ra Huân Nhi không có nghe thấy lời Tuyết Ny nói.

Bất quá Tiêu Ngọc không biết rằng Huân Nhi nghe được hết, chẳng qua Huân Nhi không có ý kiến gì thôi, theo Huân Nhi thì Tiêu Viêm càng được nhiều người thích càng chứng tỏ Tiêu Viêm ưu tú, chỉ cần Tiêu Viêm đừng làm gì có lỗi với nàng là được, người khác thế nào mặc kệ.

Bỗng nhiên….

-Phốc….

Từ trong màn hơi nước mù mịt, một thân ảnh bị đánh bay ra, một gối một tay chống xuống đất không để bản thân ngã nhoài, miệng thở hổn hển, khóe miệng còn vương một hàng máu tươi chứng tỏ đã bị thương, người đó chính là Tiêu Viêm.

Mặc dù đã biết trước, nhưng Tiêu Viêm vẫn không khỏi cảm thán Đại Đấu Sư quá mạnh mẽ, hắn đã dốc hết toàn lực rồi vẫn không làm được gì Nhược Lâm “thất tinh đấu giả”.

Bất quá Tiêu Viêm rất nhanh đã đứng dậy lấy tay lau đi máu tươi nhìn gắt gao vào đám hơi nước mù mịt, bởi vì ước hẹn hai mươi chiêu, chỉ còn một chiêu cuối cùng, Tiêu Viêm biết Nhược Lâm sẽ không quá dễ dãi như mười chín chiêu trước.

Hơi nước tản đi, để lộ ra Nhược Lâm không có lấy một vệt nhăn trên áo, Nhược Lâm cười cười:

-Xem ra ngày nghỉ của ngươi không lấy được rồi.

Không kéo dài thời gian nữa, Nhược Lâm lấy ra một thanh trường tiên khác, nhưng lần này nàng không dùng trường tiên để quất mà quấn trường tiên vào cánh tay thon dài, môi đỏ khẽ nhếch, lam sắc đấu khí dũng mãnh tràn vào trường tiên.

-Thủy Mạn Đà La.

Nhược Lâm buông tay, trường tiên phóng lên trời cao, phối hợp với thủy hệ đấu khí hóa thành một đầu thủy mãng xà to lớn gào thét hướng tới Tiêu Viêm đánh xuống.

Một chiêu này, đã đạt tới uy lực cửu tinh đấu giả, sợ rằng cho dù Tiêu Viêm có đánh ra Bát Cực Băng trong trạng thái song hồn nhất thể cũng không chống đỡ nổi.

Rơi vào thế bí, Tiêu Viêm cầu cứu Dược lão:

-Lão sư.

-Ầm, ầm, ầm…..

Thủy xà một đường lao xuống, mọi người đều thấy rõ ràng Tiêu Viêm đứng như trời trồng bị cái miệng rộng của thủy xà nuốt chửng, sau đó thủy mãng hóa thành một cái thủy đàm nhốt Tiêu Viêm ở bên trong, kết quả đã rõ, Tiêu Viêm thua.

Nhược Lâm hướng về Tiêu Ngọc nói:

-Ngọc nhi, đưa hắn ra đi, để lâu sẽ gây hại cho thân thể

-Phù….

Lời Nhược Lâm chưa dứt, một tiếng thở dài đã vang lên khiến mọi người không nhịn được nhìn chằm chằm vào thủy đàm.

Ba giây sau, Tiêu Viêm tự mình bước ra khỏi thủy đàm nở nụ cười tiêu sái nói:

-Xin lỗi Nhược Lâm đ*o sư, một năm ngày nghỉ, tựa hồ không thoát khỏi tay ta rồi.

Chứng kiến thiếu niên không có dấu hiệu nào suy nhược, Nhược Lâm khiếp sợ che miệng nói:

-Tiểu quái vật.

Tiêu Viêm gãi gãi đầu:

-Nhược Lâm đ*o sư quá lời rồi, nếu không phải đạo sư nương tay ta đã thua ở chiêu đầu tiên.

Nghe vậy Nhược Lâm bĩu môi:

-Đối phó với tân sinh chưa nhập học ngày nào cũng phải ra tay toàn lực, ngươi nghĩ ta là ai hả? Aizz, mà thôi, ngươi đã đạt đủ điều kiện ta cũng không làm khó nữa, ta sẽ thông báo lên cho cao tầng học viện về trường hợp của ngươi.

-Bất quá nhớ kĩ, đừng trễ hẹn, nếu không người làm đạo sư ta sẽ rất khổ sở đấy.

Tiêu Viêm xấu hổ nói:

-Ách, ta nói một năm, nhưng có lẽ phải sau một năm rưỡi hai năm mới tới được Già Nam học viện.

Nhược Lâm trợn mắt:

-Ngươi dám hố ta?

Sợ chọc giận một vị đại đấu sư, Tiêu Viêm vội vàng phân bua:

-Nhược Lâm đ*o sư bớt giận, ta nói đó là trường hợp xấu nhất thôi.

Nhược Lâm không còn gì để nói với thiếu niên trước mặt, nàng thở dài phất phất tay cam chịu:

-Thôi, thôi, coi như ta ngu ngốc không chịu hỏi kĩ lưỡng, hai năm thì hai năm.

……………………

Đạt được “giấy phép nghỉ”, Tiêu Viêm trở về Tiêu gia chuẩn bị những dụng cụ cần thiết, lại qua thêm mấy ngày bồi tiếp Huân Nhi, Tiêu Chiến, và cả Tiêu Ngọc, Nhã Phi thì Tiêu Viêm lập tức bắt đầu cuộc hành trình lịch lãm của mình.

Đứng trước đại môn Ô Thản Thành, Tiêu Viêm nói lời tạm từ biệt:

-Phụ thân, ta nhất định sẽ không phụ lòng của ngài, ngày ta trở về cũng chính là ngày phụ thân nở mày nở mặt với Nạp Lan gia tộc. Huân Nhi, Tiêu Ngọc, Tiêu Ninh, Tiêu Mị, bốn người hãy đợi ta ở học viện, rất nhanh ta sẽ tới đoàn tụ cùng mọi người.

-Nhã Phi tỷ tỷ, trong thời gian ta vắng mặt còn nhờ tỷ tỷ chiếu cố Tiêu gia một chút. Ta đi đây.

Nói xong Tiêu Viêm không ủy mị nữa quay người rời đi Ô Thản Thành.

Đứng ở phía sau, nhìn bóng lưng Tiêu Viêm khuất dần, trong lòng ai ai cũng mong chờ ngày Tiêu Viêm trở về, không biết… đến lúc đó Tiêu Viêm sẽ mạnh thế nào đây.