Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 16: Hù dọa tiểu y tiên

Chưa kịp nhảy xuống mỏm đá, Nguyên Tiểu Bảo đã bị Dược lão chặn lại.

Dược lão ánh mắt thâm trầm nhìn Nguyên Tiểu Bảo nói:

-Lần đầu gặp mặt, phải xưng hô với ngươi thế nào đây.

Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo không hề sợ hãi hay cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại Nguyên Tiểu Bảo biết rõ sở dĩ Tiêu Viêm cho hắn đi ra là để gặp Dược lão nói chuyện.

Dù sao cái lần Dược lão trợ giúp Tiêu Viêm chống lại một chiêu cuối cùng của Nhược Lâm thì hai người đã sơ bộ “chạm mặt nhau”, cụ thể là linh hồn Dược lão nhập vào thân thể Tiêu Viêm trong một thoáng đẩy tu vi của Tiêu Viêm lên tới đấu sư.

Mặc dù khi đó không phải tam hồn nhất thể nhưng bằng vào linh hồn cảm giác lực cực kì mạnh mẽ mỗi một người đều cảm nhận được hai người còn lại, chẳng qua chưa có dịp chân chính gặp nhau mà thôi.

Nguyên Tiểu Bảo ôm quyền nói:

-Tiểu Bảo ra mắt Dược lão.

Dược lão tặc lưỡi:

-Chậc, không nghĩ tới một tên tiểu tử yếu ớt như ngươi cũng duy trì được trạng thái linh hồn thể, lại còn có thể tá túc trong người Tiêu Viêm tử thường xuyên quan sát hết thảy chứ không giống ta phải sống trong nhẫn, thật đáng ganh tỵ a. Bất quá vậy cũng có nghĩa ngươi đã học lỏm được Phần Quyết có phải không?

Nói tới câu cuối, ánh mắt Dược lão biến thành hàn mang lạnh lẽo.

Nguyên Tiểu Bảo giật mình đáp:

-Vâng, mặc dù không phải cố ý nhưng đúng là ta đã nhớ hết Phần Quyết.

Nhận được câu trả lời, Dược lão búng tay bắn ra một đoàn Cốt Linh Lãnh Hỏa vờn quanh Nguyên Tiểu Bảo trầm giọng nói:

-Ta muốn ngươi thề sau này ngươi và Tiểu Viêm tử có tách nhau ra cũng không được tu luyện Phần Quyết, càng không được truyền Phần Quyết ra ngoài, nếu không ngay bây giờ ta sẽ dùng biện pháp mạnh phong ấn thậm chí khiến linh hồn ngươi biến mất khỏi thế giới, không tin ngươi có thể thử.

Nguyên Tiểu Bảo vốn chưa trải qua nhiều sự đời, tính tình vẫn khá non nớt, bị Dược lão hù dọa lập tức chỉ tay lên trời phát lời thề:

-Ta, Nguyên Tiểu Bảo thề với trời đất không bao giờ tu luyện Phần Quyết, cũng không bao giờ hé môi nửa lời về Phần Quyết cho người khác biết, nếu trái lời sẽ bị trời phạt đánh chết, linh hồn tan biến, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Dược lão gật đầu hài lòng nói:

-Được rồi, chuyện giữa ngươi với Tiểu Viêm tử thì ta không tiện hỏi nhiều, chỉ muốn nhắc ngươi một câu, đừng bao giờ có chủ đích xấu với đệ tử của ta, hiểu không?

Nguyên Tiểu Bảo vâng dạ:

-Tiểu Bảo hiểu.

Sau đó đợi Dược lão về lại nhẫn Nguyên Tiểu Bảo mới nhảy xuống mỏm đá nơi cô gái thanh y có ý định nhắm tới.

Xuống tới được mỏm đá, Nguyên Tiểu Bảo phát hiện chỗ này căn bản không có đường đi tiếp, đồng thời không thấy cô gái thanh y đâu mà chỉ thấy xác của mấy con độc xà nằm ngổn ngang, Nguyên Tiểu Bảo xoa xoa cằm lẩm bẩm:

-Mặc dù không có đấu khí nhưng cô nàng này đúng là lợi hại, một tay luyện độc không hề tầm thường chút nào. Bất quá, nàng đi đâu rồi?

Dược lão vọng ra nói:

-Đoán chừng ở đây có cơ quan mở cửa nào đó, ngươi thử tìm xem có viên đá hay ngọn cây nào khác biệt không.

Dược lão không hổ là người dày dặn kinh nghiệm, nói một câu đã thức tỉnh được Nguyên Tiểu Bảo.

Có điều Nguyên Tiểu Bảo không dùng biện pháp thông thường để dò tìm mà nhắm hai mắt lại, hắn khẽ thông qua “đạo đài” chuyển hóa một chút linh hồn lực thành thần thức tản ra dò xét, rất nhanh Nguyên Tiểu Bảo đã tìm được một viên đá có vị thế hơi lõm vào so với những viên đá bên cạnh.

Đối với thủ đoạn này, Dược lão tò mò hỏi:

-Vừa rồi là phương pháp vận dụng linh hồn lực của tu linh lực sao?

Nguyên Tiểu Bảo thành thực đáp:

-Cũng không hẳn, tu sĩ bình thường thông qua công pháp tu chân mà đắp lên thức hải sinh ra thần thức, ta không có công pháp nên dùng cách tiêu hao chuyển hóa linh hồn lực thành thần thức, dùng nhiều sẽ ảnh hưởng tới linh hồn, khá bất lợi.

Dược lão lần nữa tặc lưỡi:

-Ngươi nói bất lợi nhưng xem ra tu linh lực lợi hại hơn tu đấu khí, sau này có dịp ta với ngươi thảo luận rõ ràng hơn về tu linh lực đi, ta thấy hứng thú với tu linh lực rồi.

Đối với nhận xét này Nguyên Tiểu Bảo không phản bác, nhưng Nguyên Tiểu Bảo nói:

-Dược lão có điều không biết chứ ta đọc trong các điển tịch thì tu chân tốn thời gian hơn tu đấu khí nhiều lắm, một người muốn tu chân tới đỉnh cao có khi phải tốn mất mấy vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm cũng không nói chơi.

Nguyên Tiểu Bảo không nói thì thôi, càng nói ra càng khiến Dược lão hứng thú:

-Nga, hóa ra tu chân giả có thể sống lâu đến như vậy, đã thế ta càng phải tìm hiểu về tu chân.

Trao đổi thêm mấy câu nữa Nguyên Tiểu Bảo dựa theo Dược lão phân phó ấn nhẹ vào viên đá cơ quan.

-Ầm, ầm, ầm…..

Cơ quan kích hoạt, bức tường đá trước mặt vốn là ngõ cụt bỗng mở ra một lối đi dẫn tới một căn phòng, ánh sáng đèn đuốc từ bên trong tản ra chiếu rọi cả mỏm đá.

Ở trong căn phòng, cô gái thanh y đang lục lọi đồ vật nhận thức được bức tường đá bị người khác mở ra giật mình quay lại nói:

-Kẻ nào? A…. là ngươi???

Trông thấy cô gái thanh y giật bắn người, Nguyên Tiểu Bảo xoa mũi cười cười:

-Phải, là ta, ta đến báo thù đây.

Đồng thời Nguyên Tiểu Bảo không quên khởi động cơ quan đóng cửa phòng.

Cô gái thanh y dường như vẫn chưa thoát ra khỏi giật mình hỏi:

-Ngươi…. ngươi vậy mà không có việc gì?

Nguyên Tiểu Bảo hơi đổi sắc mặt một chút lạnh giọng nói:

-Nghe qua có vẻ ngươi rất muốn ta xảy ra chuyện a. Đã thế đừng trách ta lạt thủ tồi hoa.

Vừa nói Nguyên Tiểu Bảo vừa cười nham hiểm tiến tới cô gái thanh y, thậm chí để tăng thêm tính nham hiểm Nguyên Tiểu Bảo còn liếm liếm môi một cách ‘‘dâm tặc’’.

Cô gái thanh y sợ hãi lùi lại, hai tay chắn trước ngực hốt hoảng nói:

-Ngươi muốn làm gì? Đừng qua đây, nếu không… nếu không ta hét lên đó.

Nguyên Tiểu Bảo cười phá lên:

-Ngươi hét đi, hét cho ta xem, xem người khác tới cứu ngươi hay cùng ta cưỡng gian ngươi a. Thoạt nhìn ngươi cũng rất xinh đẹp nha, hắc hắc.

Nghe vậy trong mắt cô gái thanh y nhiều hơn một chút hơi nước, hai hàng môi mím chặt, thoạt nhìn rất giống muốn cắn lưỡi tự sát.

Chứng kiến cảnh này Nguyên Tiểu Bảo vội vàng khua tay nói:

-Uy, uy, đừng làm bậy, ta đùa với ngươi thôi, dù sao ngươi cũng chỉ để ta ngủ một giấc chứ không nổi lên sát ý với ta.

Đúng vậy, Nguyên Tiểu Bảo khác với Tiêu Viêm, từ trước đến giờ Nguyên Tiểu Bảo chưa từng giết hại bất kì sinh linh nào, kể cả những nhánh thực vật nhỏ hay động vật bình thường, Nguyên Tiểu Bảo không hề có cái suy nghĩ làm khó cô gái thanh y.

Chẳng qua… hắn nhận lời Tiêu Viêm dạy cho cô nàng này một bài học mới phải diễn trò làm kẻ xấu xa.

Nhìn Nguyên Tiểu Bảo hốt hoảng, vẻ mặt cô gái thanh y biến thành hơi ngây ngốc, tên này đang làm cái gì a? Nàng không chắc chắn hỏi:

-Ngươi… thật không làm gì ta?

Nguyên Tiểu Bảo một dạng chính khí lẫm liệt gật đầu:

-Thật, nhưng ta muốn một nửa đồ vật ở đây.

Cảm giác được thiếu niên trước mặt không nói dối, cô gái thanh y thở ra một hơi yên tâm, nàng lần đầu tiên chủ động bắt chuyện:

-Ta gọi Tiểu Y Tiên, ngươi tên gì?

Nguyên Tiểu Bảo theo thói quen trả lời:

-Nguyên… à không, Tiêu Viêm.

Lời còn chưa dứt, Nguyên Tiểu Bảo vội vàng phi tới phía sau Tiểu Y Tiên khiến Tiểu Y Tiên giật mình nhắm mắt lại, trong lòng thầm khóc đã quá tin tưởng ‘‘Tiêu Viêm’’ mà buông lỏng cảnh giác tạo cơ hội cho ‘‘Tiêu Viêm’’ tấn công.

Tiểu Y Tiên nghĩ:

-Thế là hết.

Hơn năm giây sau, không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Y Tiên chậm rãi mở mắt thì thấy Nguyên Tiểu Bảo đang ngồi xổm phía sau nàng, ánh mắt chăm chú nhìn vào một gốc hoa hai màu, một xanh một đỏ, Băng Linh Diễm Thảo, một loại dược tài để luyện chế Huyết Liên Đan.

Tiểu Y Tiên có chút xấu hổ nói:

-Ngươi muốn gốc Băng Linh Diễm Thảo này?

Nguyên Tiểu Bảo gật đầu:

-Ừ, nó rất quan trọng đối với ta, nếu được ta muốn lấy nó.

Tiểu Y Tiên bĩu môi:

-Tham lam, tới sau lại muốn lấy thứ quý giá nhất.

Nguyên Tiểu Bảo gãi đầu:

-Xin lỗi, nhưng ta thực sự rất cần nó. Hay là vậy đi, ta lấy Băng Linh Diễm Thảo, số dược vật còn lại ta không đụng tay vào, ngươi thấy sao.

Trông thấy Nguyên Tiểu Bảo nhận sai, Tiểu Y Tiên khẽ nở nụ cười, nói thật nàng rất hiếu kì với thiếu niên trước mắt, dường như… hắn rất ngây thơ non nớt, thậm chí còn cho nàng cảm giác hắn không giống với người nàng gặp trước đó.

Nàng đã gặp qua rất nhiều người nhưng chưa có ai giống ‘‘Tiêu Viêm’’, đổi lại một người khác có thực lực mạnh mẽ đã ra tay chiếm đoạt hết tất cả chứ đâu có nói ‘‘xin lỗi’’, có khi còn chiếm luôn cả nàng nữa nha.

-Xem ra ngươi còn có chút lương tâm.

Sau đó hai người chia nhau ra càn quét, cho đến khi không còn thứ gì nữa hai người tập trung lại chính giữa căn phòng, nơi có một bộ xương khô đang ngồi, phía sau bộ xương khô có đặt ba cái hộp màu đen, đoán chừng đây mới là những thứ quý giá nhất.

Lúc này Tiêu Viêm đã trở lại, nhìn qua Tiểu Y Tiên không có nhẫn trữ vật phải dắt một đống thứ quanh eo, có thứ còn nhét vào cả ngực khiến Tiêu Viêm không khỏi buồn cười, cô nàng này thật sự rất có ý tứ.

Không có đấu khí, không có dụng cụ cất đồ, vậy mà cũng dám xông pha tầm bảo?

Tuy nhiên Tiêu Viêm không để ý tới chuyện đó nhiều, cái Tiêu Viêm để ý là làm cách nào mở ra ba cái hộp phía sau bộ xương khô đây.

Tiêu Viêm hỏi Tiểu Y Tiên:

-Nãy giờ ngươi có nhặt được cái chìa khóa nào không?

Tiểu Y Tiên lại có cảm giác Tiêu Viêm hơi khác lạ, nhưng nàng ngay lập tức bỏ qua cái cảm giác này thành thật trả lời:

-Không có, nếu ngươi cũng không tìm được thì chỉ còn một chỗ duy nhất có thể chứa chìa khóa.

Tiêu Viêm và Tiểu Y Tiên đồng thanh:

-Bộ xương khô.