Xuyên Vào Đấu Phá Thương Khung

Chương 36: Âm hồn bất tán (1)

Đại Hồn Lâm hoàn toàn nằm trong sự quản chế của Hồn Tộc với mục đích rèn luyện và tạo điều kiện cho tộc nhân dưới Đấu Hoàng kiếm điểm cống hiến nên không có Hồn Thú lục giai trở lên tọa trấn, càng không cho phép Đấu Hoàng cường giả đi vào.

Nói cách khác kẻ mạnh nhất Đại Hồn Lâm không bằng Tử Tinh Dực Sư Vương ở Ma Thú Sơn Mạch.

Nhưng điều đó không đại biểu Đại Hồn Lâm không nguy hiểm bằng Ma Thú Sơn Mạch, ngược lại đối với người dưới Đấu Hoàng thì mức độ nguy hiểm của Đại Hồn Lâm còn cao hơn vì số lượng Hồn Thú rất lớn, cuộc sống của chúng nó cũng rất hoang dã không khác gì Ma Thú.

Được cái Đại Hồn Lâm phân chia khu vực khá rõ ràng, cụ thể là cả Đại Hồn Lâm rộng lớn được chia thành bốn vòng tròn từ ngoài vào trong tương ứng với bốn khu vực thích hợp cho Đấu Sư, Đại Đấu Sư, Đấu Linh, Đấu Vương lịch lãm.

Bất quá sự phân chia này không mang tính tuyệt đối do Hồn Tộc để mọi thứ thuận theo tự nhiên, đôi khi ở khu vực thấp sẽ xuất hiện Hồn Thú tu vi cao nhằm tạo tính bất ngờ cũng như khả năng xử lí tình huống của tộc nhân, nếu mọi thứ cứ bình bình làm sao gọi là rèn luyện đâu?

Tóm lại một khi bước vào Đại Hồn Lâm thì nên có sự chuẩn bị tâm lí rằng bất kì lúc nào cũng có nguy cơ bỏ mạng, sự thật đã chứng minh số người nằm xuống ở Đại Hồn Lâm không phải ít.

Nhưng dù vậy Đại Hồn Lâm vẫn rất hấp dẫn người tới, ở Hồn Tộc có tu vi mới có uy nghiêm, kẻ yếu vĩnh viễn chỉ có thể làm đá lót đường cho kẻ mạnh, hiển nhiên chẳng có ai muốn làm kẻ lót đường mãi cả.

Trở về vấn đề chính, lúc này bốn người Nguyên Tiểu Bảo, Hồn Tiêu, Hồn Triệu Tuyết, Hồn Triệu Phong vừa mới thông qua truyền tống đến điểm an toàn ở khu vực ngoài cùng của Đại Hồn Lâm.

Điểm an toàn còn có một tên gọi khác là điểm truyền tống, người đến người về đều phải đi qua chỗ này nên nơi đây thường xuyên có người tập trung, đếm sơ qua Nguyên Tiểu Bảo đã thấy có không dưới mười tám người cực kì mạnh, đoán chừng bọn họ không dưới Đấu Linh.

Nguyên Tiểu Bảo không khỏi thắc mắc hỏi:

-Triệu Phong huynh, dường như Đại Hồn Lâm sắp có sự kiện gì a?

Thật ra Hồn Triệu Phong cũng có thắc mắc tương tự, một lúc xuất hiện mười tám Đấu Linh không phải chuyện lạ nhưng cả mười tám Đấu Linh đứng chung một chỗ liền có chuyện, bởi vì Đại Hồn Lâm không phải địa phương thích hợp để tạo đội ngũ lớn.

Bất quá Hồn Triệu Phong có chuyện khác đáng lo hơn vội vàng nói:

-Chúng ta mau đi thôi, còn chậm trễ ta sợ rằng Hồn Đại Phú sẽ tìm tới.

Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo tạm gác lại tò mò gật đầu đi theo Hồn Triệu Phong tiến nhập Đại Hồn Lâm, dù sao hắn chưa đủ sức nhúng chàm vấn đề của Đấu Linh, có biết cũng không giải quyết được gì.

Đi được hơn nghìn mét Nguyên Tiểu Bảo lập tức có cái nhìn rõ ràng về Đại Hồn Lâm, giờ phút này Nguyên Tiểu Bảo mới hiểu mấy từ “rất nhiều Hồn Thú” ghi trong lệnh bài là “rất rất rất nhiều”, trung bình tính ra cứ đi trăm mét sẽ bắt gặp một đầu Hồn Thú.

Chưa kể đây mới chỉ là bắt đầu, càng đi vào sâu khẳng định sẽ khó khăn hơn nhiều lắm, thế thì làm sao có thời gian rảnh để tu luyện?

Theo lẽ thường chiến đấu chỉ giúp gia tăng lực chiến, còn muốn nâng cao tu vi vẫn cần ngồi xuống tu luyện a.

-Oanh, phốc…

Rất nhanh Nguyên Tiểu Bảo đã có đáp án, sau một quyền diệt sát một đầu Hồn Thú tu vi nhị tinh Đấu Sư đã bị Hồn Tiêu đánh suy yếu thì ngoài cống hiến dung nhập lệnh bài còn có một dòng đấu khí theo quyền đầu truyền vào thể nội Nguyên Tiểu Bảo.

Đồng nghĩa… cách tu luyện ở Đại Hồn Lâm chính là tru sát Hồn Thú, hơn nữa đấu khí truyền về rất tinh thuần hoàn toàn không có tạp chất, chỉ cần giết giết giết là tu vi sẽ tăng tăng tăng mà không hề để lại tác dụng phụ.

Nguyên Tiểu Bảo thầm cảm thán:

-Thủ đoạn này… quá ghê gớm, một công đôi việc tiết kiệm được rất nhiều thời gian, không hổ là một trong Viễn Cổ Bát Tộc a.

Thấy Nguyên Tiểu Bảo hơi ngây người, Hồn Tiêu cười cười hỏi:

-Cảm giác thế nào?

Nguyên Tiểu Bảo thành thật trả lời:

-Rất sảng khoái a, cứ đà này chẳng mấy chốc ta liền đột phá được Đấu Sư rồi.

Hồn Triệu Phong đột nhiên cắt lời:

-Hồn Bảo, trước khi đi tiếp ta có một thỉnh cầu, hy vọng ngươi đáp ứng.

Nghe vậy Nguyên Tiểu Bảo liền hỏi:

-Không biết Triệu Phong huynh muốn nhờ cái gì?

Hồn Triệu Phong không phải loại người thích dài dòng nói luôn:

-Tính ra chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền nhưng muội muội ta vừa khỏi bệnh vẫn chưa khỏe lắm chỉ tổ vướng chân vướng tay, vậy nên ta muốn chúng ta ưu tiên hỗ trợ Triệu Tuyết đánh giết Hồn Thú trước, ngươi thấy sao.

Ngẫm nghĩ một chút, Nguyên Tiểu Bảo hào sảng nói:

-Không thành vấn đề, cứ làm theo Triệu Phong huynh phân phó đi.

Hồn Triệu Phong ôm quyền cảm tạ:

-Đa tạ, đợi Triệu Tuyết khôi phục xong xuôi ta sẽ giúp ngươi tu luyện hết mình.

Lần này Nguyên Tiểu Bảo lắc đầu từ chối:

-Tu luyện là chuyện cá nhân, nếu nhận sự trợ giúp từ Triệu Phong huynh thì làm sao có tiến bộ được a.

Nói qua nói lại mấy câu Hồn Triệu Phong càng đánh giá Nguyên Tiểu Bảo cao hơn, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải kết giao Nguyên Tiểu Bảo cho thật tốt, dù không được cũng không nên trở mặt thành thù, hắn đã chứng kiến qua mặt tàn khốc của Nguyên Tiểu Bảo rồi.

……………………..

Cùng lúc đó ở một bên khác, đúng như mấy người Nguyên Tiểu Bảo suy đoán, Hồn Đại Phú không dễ dàng bỏ qua chuyện cũ tìm đến hai tên “tiểu đệ” Cửu Tinh Đấu Sư phân phó nhiệm vụ.

-Hồn Chiêu, Hồn Thăng, hai ngươi đến nhà Hồn Triệu Phong tìm hắn tính sổ cho ta, về phần con tiện nhân Hồn Triệu Tuyết càng không cần nương tay, muốn làm gì thì làm, đợi xong việc ta sẽ trả mỗi người năm nghìn cống hiến.

Bỗng nhiên “bị” giao cho một cái nhiệm vụ khá khó hiểu, Hồn Chiêu hơi tò mò hỏi Hồn Đại Phú:

-Lão đại, Triệu Tuyết không phải người của lão đại sao? Hơn nữa với thực lực của lão đại đối phó Hồn Triệu Phong là chuyện rất đơn giản a.

Ý tứ… trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc, nếu Hồn Đại Phú không nói rõ Hồn Chiêu sẽ không ngu đi nhận một nhiệm vụ không rõ mức độ nguy hiểm.

Đừng nghe Hồn Chiêu gọi Hồn Đại Phú là lão đại liền cho rằng Hồn Đại Phú sai đâu Hồn Chiêu phải đánh đó, trên thực tế Hồn Chiêu chỉ cho Hồn Đại Phú mặt mũi từ người cha Đấu Hoàng nổi tiếng bao che mà thôi, không có người lớn che chở Hồn Đại Phú đã chết nhiều lần rồi.

Ở đối diện, lời hỏi dò của Hồn Chiêu không khác gì một con dao nhọn chọc ngoáy vào nỗi đau trong tim khiến Hồn Đại Phú cực kì bực bội, nhưng Hồn Đại Phú biết rõ Hồn Chiêu nghĩ cái gì đành phải giải thích tương đối cụ thể:

-Mẹ nó, nếu không phải bổn thiếu bị một tên tiểu tử Cửu Tinh Đấu Giả bên cạnh Hồn Triệu Phong ám toán thì làm gì tới lượt các ngươi hưởng phúc, rốt cuộc các ngươi có làm không?

Tới đây hai người Hồn Chiêu, Hồn Thăng đã không có lí do để từ chối, Cửu Tinh Đấu Sư đối phó Cửu Tinh Đấu Giả là chuyện dễ dàng đến nhường nào, đây chính là việc nhẹ lương cao a, một vạn cống hiến coi như là vật trong túi rồi.

Chưa kể có cả phần thưởng tặng kèm là Hồn Triệu Tuyết, nói thật hai người đã sớm muốn nếm thử tư vị của Triệu Tuyết từ lâu, chẳng qua trước giờ ngại Hồn Đại Phú mới không ra tay, bây giờ mỡ dâng hẳn tới miệng mèo còn chê mới là lạ.

Hồn Chiêu cười nói:

-Lão đại cứ yên tâm chờ tin vui, bây giờ chúng ta lên đường ngay.

Hồn Đại Phú lên tiếng nhắc nhở:

-Cẩn thận một chút, tiểu tử kia rất tà môn, nhất là ở khoản dùng độc.

Nghe Hồn Đại Phú nhắc nhở Hồn Chiêu, Hồn Thăng chỉ gật đầu cho qua chuyện rồi quay người rời đi, trong lòng thầm khinh bỉ Hồn Đại Phú quá ngu ngốc, hai người dám chắc Hồn Đại Phú bị sắc đẹp làm mờ mắt mới tạo cơ hội cho người khác ám toán.

Đổi lại là bọn họ nhất định sẽ không mắc sai lầm cơ bản như thế, nhất là bọn họ có tới hai người chứ không phải một người, dù một người bị ám toán vẫn còn người thứ hai giải quyết hết thảy.

Ở phía sau, Hồn Đại Phú hừ lạnh:

-Tiểu tử đáng chết, xem lần này ngươi chết như thế nào, ăn đồ của bổn thiếu không dễ đâu.

…………………..

Ba ngày sau, tại một khu vực nào đó ở Đại Hồn Lâm, dưới sự hỗ trợ tận tình từ ba nam nhân rốt cuộc Hồn Triệu Tuyết đã khôi phục hoàn toàn, điều làm Nguyên Tiểu Bảo khá ngạc nhiên là tu vi vốn có của nàng so với Hồn Triệu Phong còn cao hơn một bậc, Thất Tinh Đấu Sư.

Phải biết Triệu Tuyết năm nay mới có mười sáu tuổi, tư chất như vậy ở trong Hồn Tộc cũng coi là khá rồi.

Bị Nguyên Tiểu Bảo nhìn chằm chằm, Triệu Tuyết có chút xấu hổ dò hỏi:

-Ngươi có gì muốn nói sao?

Phát hiện bản thân có chút vô ý, Nguyên Tiểu Bảo gãi đầu nói:

-A, xin lỗi, ta chỉ hơi ngạc nhiên về tu vi của ngươi thôi.

Ở bên cạnh, Hồn Triệu Phong cười cười nói:

-Ngươi nghĩ nếu Triệu Tuyết chỉ có vẻ ngoài thì Hồn Đại Phú sẽ bỏ ra cả Phệ Hồn Thử quý giá sao? Nói không quá chứ thiên phú của Triệu Tuyết rất khủng bố, chẳng qua trước giờ Triệu Tuyết không thích ồn ào náo nhiệt mới tạm dừng ở Thất Tinh Đấu Sư.

Hồn Triệu Phong không khoe thì thôi, vừa khoe ra càng khiến Hồn Triệu Tuyết ngượng hơn nói nhỏ trách móc:

-Ca ca này…

Hồn Triệu Phong nghiêm mặt ngắt lời:

-Muội vẫn chưa rút ra được bài học gì sao, ca ca đã nói bao nhiêu lần rồi, muốn sống an nhàn cũng cần có tu vi cao siêu, muội phải tập trung tu luyện đi, chỉ khi nào muội mạnh đến mức không ai dám xúc phạm mới có tư cách để sống an nhàn, có hiểu không?

Nghe vậy trong ánh mắt Hồn Triệu Tuyết bỗng nhiều hơn một tia kiên nghị, đúng là trước giờ nàng không thích cuộc sống phức tạp mới không muốn tranh đua tu luyện, nhưng bị Hồn Đại Phú ám toán đã giúp nàng nhận ra bản thân ngây thơ đến cỡ nào.

Sống an nhàn… mới là điều khó khăn nhất, muốn an nhàn bắt buộc phải mạnh mẽ.

Hồn Triệu Tuyết kiên định gật đầu:

-Muội hứa với ca ca, từ nay về sau sẽ không để ca ca lo lắng cho muội nữa.

Nghe Triệu Tuyết nói Hồn Triệu Phong còn vui mừng hơn cả lúc Triệu Tuyết được chữa trị cười lớn:

-Tốt, tốt, có lời này của muội thì ca ca đã yên tâm rồi. Được rồi, không làm mất thời gian của mọi người nữa, chúng ta đi tiếp thôi.

Mọi chuyện được giải quyết mĩ mãn, bốn người tiếp tục lên đường tru sát Hồn Thú.

Lại qua thêm một tháng, bốn người đã đến được biên giới của khu vực dành cho Đấu Sư, nơi đây phần lớn Hồn Thú đều có tu vi Bát Tinh Đấu Sư trở lên, nhưng tần suất gặp được Hồn Thú thấp hơn ở bên ngoài, phải đi vài nghìn mét mới gặp được một đầu.

Ngày hôm nay, trong bốn người chỉ có duy nhất một mình Nguyên Tiểu Bảo không có tiến triển còn ba người khác đều có những tiến bộ vượt bậc, nhất là Hồn Tiêu nhân cơ hội kinh mạch vừa được mở rộng một mạch vượt qua hai tiểu cảnh giới leo thẳng tới Lục Tinh Đấu Sư.

Về phần Hồn Triệu Phong không được như thế nhưng do trong lòng buông xuống được một gánh nặng cũng thuận lợi đạt tới Thất Tinh Đấu Sư, cuối cùng là Hồn Triệu Tuyết với thiên phú khủng bố chỉ kém một chút xíu nữa liền đột phá lên Bát Tinh Đấu Sư.

-Oanh… ầm….

Được nhường giết chết Hồn Thú tương đương bát tinh đấu sư nhưng Nguyên Tiểu Bảo vẫn không có dấu hiệu đột phá Đấu Sư khiến Hồn Triệu Tuyết hơi lo lắng hỏi:

-Tính ra ngươi phải đột phá lên Đấu Sư rồi chứ, chẳng lẽ công pháp của ngươi có vấn đề? Nếu ngươi không ngại ta có thể xem qua công pháp được không?

Đây hoàn toàn là lời thật lòng không mang theo bất kì toan tính, nhưng đương nhiên Nguyên Tiểu Bảo không thể đưa công pháp cho Hồn Triệu Tuyết xem được rồi, Hỗn Độn Tụ Thần Quyết làm sao có vấn đề được.

Trên thực tế Nguyên Tiểu Bảo đã tích lũy đủ để đột phá lên Đấu Sư từ ngày thứ năm, nếu không phải Hỗn Độn Tụ Thần Quyết không cần đột phá vẫn có thể tiếp tục tích lũy năng lượng thì Nguyên Tiểu Bảo đã tách đội để đột phá đồng thời cải tạo lại thân thể rồi.

Nguyên Tiểu Bảo giả vờ thở dài lấy một cái cớ nói:

-Công pháp của ta không sao, có lẽ trước đây ta quá vội vàng đẩy tu vi lên cao không để ý tới căn cơ nên mới khó đột phá. Hay là mọi người tiếp tục ở lại tu luyện đi, ta sẽ trở về đổi một chút đan dược củng cố lại căn cơ trợ giúp đột phá.

Hồn Triệu Phong ngăn cản ngay:

-Không được, một mình ngươi trở về chắc chắn sẽ chết dưới tay Hồn Đại Phú, nếu có về chúng ta sẽ cùng về, dù sao ở Thập Hồn Thành không cho phép trực tiếp giết người, đông người ở chung một chỗ Hồn Đại Phú muốn ra tay cũng khó.

Sự nhiệt tình của Hồn Triệu Phong làm Nguyên Tiểu Bảo hơi xấu hổ nói:

-Thôi, đợi thêm một thời gian nữa tính sau, tốt nhất đợi mọi người trở thành Đại Đấu Sư mới trở về sẽ an toàn hơn.

Bỗng nhiên, từ phía xa có một giọng nói đầy âm lãnh vang lên cắt đứt lời Nguyên Tiểu Bảo:

-Các ngươi sẽ không có cơ hội, ngày hôm nay… các ngươi chắc chắn phải chết.