Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 29: Đối chữ.

-A!!! Chẳng lẽ công tử không biết chữ???

Tiểu Hồng vẻ mặt đầy ngạc nhiên chợt thốt lên.

-Móa! Ai nói ta không biết chữ!!! Ngươi mới không biết chữ ấy! Ta đây… là không nhìn rõ chữ mà thôi~

-Ừ? Mắt ta không nhìn được xa cho lắm.

-Đúng! Chính là như vậy

~

-Hừ! Chính là không nhìn rõ chữ viết bên dưới mà thôi!!! Có gì mà ngạc nhiên cơ chứ

~

Nguyễn đại thiếu gia xồn xồn nhảy dựng đứng lên phản bác. Thời đại này làm con của thương nhân đã là không có địa vị, đã được coi là đám không có văn hóa thô bỉ không có chịu nổi rồi. Nếu như là còn mang cái danh mù chữ nữa thì… thật là đáng sợ a thật đáng sợ.

Nói chung tuy rằng sự thực là như vậy Nguyễn đại công tử hắn cũng nhất định sẽ không nhận. Huống chi cách đây không lâu hắn còn ở trước mặt thầy đồ Trần đọc thơ đối câu đối đây. Nếu hiện tại lộ ra hắn thật ra là kẻ mù chữ vậy kết quả có thể tưởng tượng được. Lời đồn công tử nhà họ Nguyễn đối câu đối không phân thắng bại với thầy đồ Trần nói vậy chẳng phải là nát tan luôn.

-A! Xin lỗi ! Xin lỗi công tử! Là nô tỳ không đúng! Là nô tỳ không đúng….

Tiểu Hồng bắt gặp Nguyễn Trọng Lăng vẻ mặt hầm hừ ác sát liền không khỏi sợ hãi xin tha. Trong lòng cũng là ảo não không thôi. Đúng là cái tội mồm miệng nhanh ẩu đoảng. Bất kể Nguyễn Trọng Lăng là thật mù chữ hay không, chỉ riêng việc cô ả nói phá ra như vậy cũng đủ để chịu tội rồi. Đối với đám công tử nhà giàu tuổi trẻ như Nguyễn đại công tử mà nói, ngươi có thể nói hắn vô học, có thể nói hắn khốn kiếp đủ loại nhưng nhất định không thể nói hắn không biết chữ.

Này chẳng khác nào là đụng chạm vào lòng tự trọng vốn không cao bao nhiêu của đám công tử nhà giàu này rồi. Kết quả có thể đoán được. Tiểu Hồng cũng bởi vậy mà lúc này sợ vỡ mật, liên tục xin tha. Bên cạnh tiểu Huệ cũng im re không dám thốt lên nửa tiếng, trong lòng thì may mắn vừa rồi mình còn không kịp hô lên đã bị tiểu Hồng đoạt trước nếu không hiện tại gặp nguy hiểm chẳng phải chính là mình.

-Thôi thôi~ Lần này tha cho ngươi đó. Lần sau còn dám lung tung bịa đặt chuyện thì biết tay với ta. Nghe rõ chưa ???

Nguyễn đại công tử thật ra vẫn chưa có quá mức đầu nhập vào cái thân phận công tử con nhà giàu ngang tàng phách lối của mình, vừa rồi vội vàng hô lên cũng chỉ là vì sợ hãi bị lộ tẩy việc mình mù chữ mà thôi. Hiện tại mọi chuyện đã bị giải quyết tất nhiên cũng sẽ không truy cứu gì thêm nữa. Đúng lúc này tiếng nói của Trần Phi Long cũng vang lên, coi như hóa giải không khí.

-Nguyễn huynh đừng nóng. Các nàng hai cái cũng là có mắt không tròng mà thôi. Hiện tại quan trọng là đáp lại câu đố của vị… Hồng Phấn tiểu thư ở dưới kia quan trọng hơn. Nói như vậy đáp đúng hai nàng ta liền biết rõ tài năng của huynh ngay ấy mà.

-Hừ ! Cái này còn phải nói

~

Nguyễn đại công tử nghe vậy mới hầm hừ hầm hừ ngồi yên xuống. Vừa ngồi hạ liền nhéo mạnh ngực hai cô nàng một cái coi như hả giận. Tiểu Hồng tiểu Huệ lúc này tuy rằng đau cũng không dám nói gì, thậm chí còn vẻ mặt cười bồi theo. Nguyễn đại công tử thấy vậy liền cả người nguôi nguôi đi nhiều. Có điều sự thật là hắn ta quả thực không nhìn được chữ.

Nói như vậy chữ quốc ngữ so sánh với chữ nho, chữ hán quả thật là khác nhau một trời một vực. Tuy rằng theo thời gian sống ở thời đại này lâu dần, cách đọc cách phát âm Nguyễn Trọng Lăng vẫn có thể ngờ ngợ nghe hiểu, đoán được các kiểu có điều nhìn mặt chữ đọc lên thì Nguyễn đại công tử hiện tại chịu chết. Lúc này muốn đối câu đối vẫn là cần phải hiểu được phía dưới kia viết cái gì đã mới được. Nguyễn đại công tử bởi vậy liền ra vẻ lên tiếng.

-Được rồi ! Không chấp nhặt với hai cô nàng này. Trần huynh nhìn xem bên dưới là viết cái gì đi. Mắt ta dạo này không được tốt cho lắm. Nhìn ra xa thường không được rõ ràng.

-Ồ ! Lại thật có chuyện như vậy à. Nói vậy ngày mai huynh nên đi tìm thầy lang xem qua thử xem đi. Nghe nói bệnh này gọi là bệnh quáng gà, có không ít người cũng bị như huynh đó. Có điều chịu khó chữa trị sớm rất nhanh có thể chữa khỏi….

-Biết biết ! Ta sẽ đi xem sau. Huynh nhanh nhanh coi phía dưới xem trên đó viết gì đi.

Thấy Trần Phi Long còn muốn kể lể thêm, Nguyễn Trọng Lăng vội vàng thúc giục.

-Được rồi ! Phía bên dưới câu đối phải là…

-Ừ ? Chỉ có một chữ "Phấn" mà thôi ???

Trần Phi Long vẻ mặt ngạc nhiên lên tiếng.

-Một chữ Phấn ?

Nguyễn Trọng Lăng cũng vẻ mặt ngạc nhiên hỏi lại. Ánh mắt đồng thời nhìn về phía bức khung chữ treo ở phía dưới đại sảnh kia. Nhìn nhìn có vẻ như đúng là chỉ có một chữ thật lớn được viết khá rời rạc ở trên đó thật.

-Kì quái ! Kì quái thay !!! Chẳng lẽ lại là đối chữ hay sao ???

Trần Phi Long vẻ mặt tuy rằng không quá quan tâm phần thưởng có điều đối với việc đối đáp vẫn tương đối coi trọng. Lúc này nhìn thấy đầu đề được đưa ra rất nhanh liền chìm vào trong đó suy nghĩ lời giải. Hoàn toàn bỏ qua không quan tâm tới hành động của Nguyễn đại công tử.

Ngược lại Nguyễn đại công tử sau khi nghe đối phương khẳng định đáp án sau ánh mắt không khỏi lóe lóe lên. Tiếp sau đó một đôi tròng mắt bắt đầu không ngừng đảo qua khung cảnh toàn trường.

Lúc này chỉ thấy các vị tài tử tự nhận phong lưu có học thức kia đều mặt mày ủ chau giống như Trần Phi Long, một dáng vẻ toàn bộ tập trung tinh thần suy nghĩ đáp án. Ngược lại là đám phú ông, công tử nhà giàu vô học kia đều vẻ mặt thoải mái trêu đùa hầu gái bên cạnh hoặc từ xa nước dãi chảy ròng ròng ngắm nhìn Hồng Phấn cô nương. Một dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm trả lời câu đối.

Thấy này Nguyễn Trọng Lăng không khỏi ngạc nhiên khó hiểu. Thật không hiểu đám phú thương công tử nhà giàu này đây là làm lông. Làm sao giống như là không cần trả lời câu đố cũng được?

-Ừm ? Tiểu Huệ ! Đám phú thương nhà giàu này vì sao đều không quan tâm trả lời câu đố vậy hả ?

Không hiểu tất nhiên phải hỏi, Nguyễn đại công tử rất có tinh thần học tập mọi lúc mọi nơi, khiêm tốn hỏi thăm về phía hai cô nàng ngồi bên cạnh mình.

-Dạ bẩm công tử. Đây là vì nếu như sau một nén hương nếu vẫn không có người trả lời được đầu đề Hồng Phấn tiểu thư đưa ra vậy liền tiến hành đấu giá. Ai ra giá tiền cao nhất liền có thể nghe Hồng Phấn tiểu thư đàn một khúc. Mọi lần trước cũng đều là như vậy tiến hành cả nên mọi người mới nhàn nhã như vậy.

Tiểu Huệ dáng vẻ cẩn thận lên tiếng đáp lời, rất sợ lại giống như tiểu Hồng, lỡ lời làm giận vị công tử hỉ nộ vô thường trước mắt mình này.

-Nga ! Nói như vậy mọi lần trước đều không người giải đáp được đề mục Hồng Phấn đưa ra hay sao ?

Nguyễn đại công tử ánh mắt lóe lóe lên hỏi.

-Dạ đúng vậy công tử.

-Đâu chỉ có là không trả lời được. Thậm chí là nhiều ngày qua rồi vẫn không có một người trả lời được một lần ấy chứ. Thầy đồ Trần trong thành còn nói Hồng Phấn tiểu thư nếu sinh là nam giới, tài năng đã đủ để đỗ trạng nguyên rồi.

Tiểu Huệ vừa trả lời xong, vốn đang ngồi yên tĩnh đối diện tiểu Thanh đột nhiên bổ sung thêm lời, vẻ mặt còn tràn đầy tự hào.

-Đỗ trạng nguyên cơ à ???

Nguyễn Trọng Lăng nghe vậy vẻ mặt không khỏi quỷ dị cười cười, quỷ dị cười. Hơi suy nghĩ một chút liền quay lại ngồi về vị trí cũ, đầu óc hơi hơi xoay chuyển suy nghĩ trong chốc lát. Cả ba cô nàng không khỏi nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau. Thật không hiểu vị công tử đối diện này trong đầu đang suy nghĩ thứ gì. Có điều cũng ai không dám lên tiếng quấy rầy, đều ngoan ngoãn đi theo ngồi về vị trí cũ, cẩn thận hầu hạ.

Dưới lầu, một tiếng nói đột ngột phá vỡ không khí yên tĩnh…

-Có ! Có rồi ! Ta đoán được rồi !!! Ha ha ha ha…

Một vị công tử áo trắng, da ngăm ngăm đen đột nhiên đứng bật dậy hét toáng lên. Vẻ mặt mừng rỡ như bắt được vàng. Tất cả mọi người nghe được tiếng nói của hắn ta liền không khỏi giật mình nhìn về.

Thật nhanh !!! Thời gian vẫn chưa qua một phần ba nén hương

~

Chẳng lẽ bất bại thần thoại của Hồng Phấn cô nương hôm nay lại sẽ bị người chung kết hay sao ???

Đáng chết !

Tại sao không phải là ta a !!!

Một đám người trong lòng điên cuồng gào thét lên

~

Kết thúc chương 29.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)