Xuyên Việt Về Thời Phong Kiến

Chương 7: Hiện thực tàn khốc.

Chuyện kể rằng Nguyễn đại công tử nằm lì trong phòng, tự mình tán dương mình có một cái quyết định vô cùng anh minh, sáng suốt. Xem khí chất này, bộ dáng này, trong lúc suy tư này, không có chỗ nào không giống với gã công tử họ Nguyễn lúc trước. Thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai tên này nếu không phải giống nhau như vậy hẳn là đã không có chuyện xuyên việt thế thân như vậy rồi.

Nguyễn Trọng Lăng phác họa ra tương lai tốt đẹp của những ngày tháng sau này sau đó chìm sâu vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, hắn mơ thấy mình ôm một đống ngân phiếu tiền vàng thật lớn, có thật nhiều thật nhiều mỹ nữ tuyệt sắc toàn thân trần truồng như nhộng đang liều mạng đuổi theo. Nguyễn Trọng Lăng vừa chạy trốn vừa cười ha hả, ngắm nhìn đến nỗi chảy cả nước miếng, tâm tình vừa đắc ý lại vừa lạ lùng lo lắng. Kết quả cuối cùng ra sao thì chỉ có hắn mới biết.

Rất đáng tiếc lý tưởng lúc nào cũng tốt đẹp hơn hiện thực. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường lý tưởng còn luôn bị hiện thực vô tình đánh cho dập nát như tương ấy chứ.

Quả nhiên, ngay sau khi tỉnh dậy, lý tưởng của Nguyễn Trọng Lăng cũng đã bị hiện thực cho nghiền nát như tương ngay lập tức rồi.

-Cái gì?

-Đọc sách?

Nguyễn Trọng Lăng không dám tin tưởng vào tai mình, miệng kinh ngạc hô lớn.

-Ngạc nhiên cái gì! Cái đồ khốn nạn này! Mày thật không ra cái thể thống gì cả!

Ông Trọng Kim đối với phản ứng của con trai rất chi là không hài lòng. Tuy rằng phản ứng của Nguyễn đại công tử thật ra ông đã đoán trước được đến tám chín phần mười có điều khi nó thật sự xảy ra ngay trước mắt, tâm trạng của ông vẫn thật sự là rất không thoải mái rồi.

Bên kia, Nguyễn đại công tử vẫn còn không tự biết, còn đang tiếp tục tự tìm đường chết, miệng thốt lên nói:

-Sao lại thế ạ?

Nguyễn Trọng Lăng rất không hiểu! Gia cảnh của nhà mình đã giàu có như vậy, phải nói là giàu nứt đố đổ vách, có nhà cửa, có nghề nghiệp, có thừa thãi tài sản. Sao không an phận làm phú ông an nhàn… Cha hắn lại còn muốn hắn đọc sách. Chẳng lẽ muốn cho hắn đi thi trạng nguyên… Chuyện này dường như cùng lý tưởng khi vừa của mình khác biệt rất nghiêm trọng á…!

-Không có tại sao cả! Là bởi vì chính ta muốn thế!!!

Ông Trọng Kim mí mắt không thèm mở, vị ông lớn này đúng là không có thói quen cùng đứa con trai giảng giải đạo lý. Không biết dân chủ bỏ phiếu là cái gì. Còn may là trong nhà không chỉ có hai cha con hai người.

-Con ngoan! Cha con muốn con đi đọc sách cũng là vì muốn tốt cho con.

-Hiện tại sản nghiệp của nhà họ Nguyễn chúng ta rất lớn. Phải nói là không thiếu bất cứ thứ gì chỉ thiếu một phần công danh mà thôi. Nếu con cố gắng đọc sách tương lai thi đỗ lấy cái trúng cách, thêm vào cha con hỗ trợ, làm một cái chức quan thất phẩm bát phẩm chẳng phải là làm rạng rỡ tổ tông hay sao?

Bà Hải Như thấy hai cha con sắp có dấu hiệu trở mặt liền nhanh chóng ở bên cạnh nhẹ giọng giải thích.

-Nhưng… Muốn làm rạng rỡ tổ tông cũng không nhất định phải đọc sách a. Con có thể dùng một chút tiền vốn đem thương hiệu nhà họ Nguyễn chúng ta nổi tiếng ra tận ngoại quốc không phải vẫn là làm rạng rỡ tổ tông như thường sao?

Nguyễn Trọng Lăng rất bực bội. Xuyên việt qua đây không phải là muốn bộ dạng này nha. Không ngờ bận rộn nửa ngày lại là quay về thời cổ đại để đi đọc sách? Vậy còn không bằng lúc trước để cho ta chết quách luôn đi cho rồi.

-Hừ! Không đọc sách làm sao có công danh? Không có công danh, mày cho rằng chỉ bằng một chút tiền tài mà lại có thể đi nghênh ngang trong thiên hạ này hay sao?

Ông Trọng Kim bực bội quát. Thấy Nguyễn đại công tử nghe xong tiu nghỉu cúi đầu mới hơi hạ hỏa, chậm rãi nhấp lấy một ngụm trà nói tiếp:

-Không được bàn cãi nữa! Mày nghe cho rõ đây! Tao đã dùng tiền mua cho mày một cái danh Hương cống, (đỗ 4 trên 4 phần bài thi trong kì thi hương- kì thi cấp cơ sở nhất, đã đủ điều kiện có thể thi hội) hơn nữa đã nói chuyện qua cùng với thầy đồ Trần của Thượng Đạo thư viện.

-Hừ! Hiện tại, mày ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày sau tao sẽ dẫn mày đến nhà thầy Trần để bái sư học tập. Sau này mỗi ngày đều phải đến thư viện đọc sách. Đám người hầu trong nhà đều không ai dám quản mày, ta lại thường xuyên không ở nhà vậy thì để cho mấy vị thầy đồ ở trong thư viện quản giáo mày.

-Hương cống… Đó là cái địa vị gì?

Không thể trách Nguyễn Trọng Lăng không hiểu gì, người Việt Nam hiện tại cho dù là đã tốt nghiệp đại học cũng không có mấy người hiểu được cái ý tứ của “Hương cống”? Tựa như bạn cầm một phương trình bậc hai lên hỏi ông Trọng Kim đòi đáp án khẳng định ông cũng không hiểu gì hết.

-Hương cống chính là hương cống! Thằng ôn con dốt nát, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi!!!

Ông Trọng Kim đối với đứa con trai như hắn thật sự là thống hận đến tận xương tủy rồi. Nghiến răng nghiến lợi quát! Đáng tiếc là kẻ đương sự vẫn còn không hề hay biết gì, tiếp tục tìm đường chết.

-Dùng tiền mua?

Nguyễn Trọng Lăng vậy mới biết thời cổ đại các gia đình nhà giàu còn có thể bỏ tiền ra mua công danh chức tước trong quan trường. Hắn liền vẻ mặt khó xử nói:

-Như vậy có được không? Nếu truyền ra ngoài có chút khó nghe a.

Ông Trọng Kim biết tâm tình đứa con này của mình gần đây có chút biến hóa, nghe vậy nhất thời đầu óc mất linh, có chút chờ mong nói:

-Hay là con ta đã suy nghĩ lại, muốn phấn đấu đọc sách bằng bản lĩnh của mình giành lấy một phần công danh? Nếu được như thế thật thì quả là tổ tông phù hộ!

Nguyễn Trọng Lăng nghe vậy xấu hổ lắm lắm, hắn lúng túng gãi đầu nói:

-Cũng không phải! Cũng không phải! Ý của con là… nhà họ Nguyễn chúng ta được xưng là gia đình siêu cấp giàu có như vậy... Nếu chỉ dùng tiền để mua một cái danh… Hương cống, không khỏi có điểm quá keo kiệt. Chuyện này truyền ra ngoài sẽ khiến cho người ta chê cười!!!

-Sao cha sao không dùng thêm một ít tiền dứt khoát mua hẳn cho con cái chức trạng nguyên. Như vậy sẽ giảm bớt được rất nhiều thời giờ phiền toái không phải sao…???

Bà Hải Như: “…….”

Ông Trọng Kim: “…….”

-…Cút!... Cút ra ngoài!... Cút ra ngoài nhanh lên! Đồ mất dạy nhà mày!!!!

Tiếng quát của ông Trọng Kim ầm ầm vang lên khiến…. cả phủ nhà họ Nguyễn đều nghe thấy! Có điều…

Kệ đi! Chuyện này vẫn thường xảy ra lắm mà. Đám người hầu trong nhà vì vậy thoáng qua chút giật mình ban đầu liền trở lại bình thường như xưa. Quả nhiên tính cách Nguyễn đại công tử nhà họ có là chết cũng không chừa. Mới vừa tỉnh dậy đã lại quay về hoàn cảnh khi xưa rồi.

..

Bên trong gian phòng…

Ánh mắt ông Trọng Kim giờ nhắm chặt. Thật không muốn nhìn thấy Nguyễn đại công tử một tí nào nữa rồi. Chủ ý của ông Trọng Kim vốn chỉ là muốn tìm cho Nguyễn Trọng Lăng một chỗ có nề nếp sinh hoạt, có người quản thúc. Dù sao đến thư viện đọc sách vẫn còn dễ chịu hơn đến lầu xanh cùng người ta tranh đoạt tình nhân.

Còn như thi đỗ trạng nguyên… vân vân.Ông Trọng Kim hoàn toàn không có trông cậy vào hắn. Đứa con này có bản lĩnh gì ông lại còn không biết hay sao? Hoàn toàn chính là cái đồ phá gia chi tử, đần độn, ngu si, dốt nát, không có lấy nửa cái con chữ trong đầu... Người như vậy mà còn muốn tự lực thi lấy công danh, phần mộ của tổ tiên nhà ông có bốc lên khói xanh khói tím, khói bảy màu cũng không đủ thiêng. Quả thực muốn được như vậy thì chắc phải phun lửa lên mới được mất.

Không nghĩ tới, con trai mình quả thật đã không có cô phụ cái danh hiệu vinh quang “phá gia chi tử”này. Tư tưởng không chút tiến bộ vươn lên mà còn thụt lùi thậm tệ. Dùng tiền mua cho hắn cái danh hương cống còn chưa đủ, không ngờ còn muốn dùng tiền đập lấy cái chức Trạng Nguyên. Quả thật là…

Ông Trọng Kim đã không còn gì muốn nói!!!

Bên cạnh, bà Hải Như thấy Nguyễn đại công tử buồn bực không thôi vì thế đã nói cho hắn biết. Hiện giờ quốc gia không yên ổn. Phương bắc thì có Hoa Triều thái độ gần đây chuyển sang cứng rắn thích bắt chẹt. Phương nam thì có vua xứ Chăm thường xua quân bắt người cướp của, tàn sát thành trì. Trong thì dân chúng bị sưu cao thuế nặng cho nên đã liên tiếp tạo phản, loạn quân nổi lên bốn phía. Quả thật là loạn trong giặc ngoài thiên hạ rung chuyển.

Lúc này ngân khố triều đình lại trống rỗng. Triều đình lại cần dùng tiền gấp nên mới cho phép thương nhân hoặc địa chủ trong thiên hạ dùng tiền để mua lấy quan tước. Tuy nhiên đây cũng chỉ là một cái chính sách bất thành văn. Dù sao đi chăng nữa thì việc triều đình bán quan, bán tước cũng không được làm rõ ràng.

Từ hoàng đế cho đến quan tri huyện đối với việc mua quan quyền đều là mắt nhắm mắt mở. Trong chuyện này, hai bên mua bán giữ kín như bưng không được truyền ra ngoài. Còn như Nguyễn Trọng Lăng khua chiêng gióng trống muốn… mua cái chức “Trạng Nguyên”. Không thể không nói, hắn quả thật là to gan không biết sợ chết là cái gì.

Hơn nữa, bà Hải Như còn khẽ ám chỉ Nguyễn Trọng Lăng một lần. Việc công danh không cần lo lắng quá mức. Dù sao thì trên dưới nhà họ Nguyễn cũng không có ai trông cậy vào vị Nguyễn đại công tử này có thể thi đỗ cái gì công danh. Ông Trọng Kim chỉ muốn dùng cái cớ đọc sách này để quản thúc hắn, không muốn cho hắn lại đi ra ngoài gây chuyện. Nghe xong bà hải như nói xong, Nguyễn Trọng Lăng áp lực trong lòng đó là bỗng nhiên giảm bớt thật nhiều thật nhiều.

Haizzz! Cũng còn may! Cũng còn may! Lý tưởng nhân sinh của hắn khi trước đúng là vẫn còn có thể thực hiện.

Quả nhiên là trời không tuyệt đường người nhá! Còn đi học???

Được rồi! Đi thì đi chứ sợ quái gì. Dù sao Nguyễn đại công tử cũng biết mình chỉ cần tới đó làm dáng là được rồi. Quả thật là trong lòng không còn thứ gì lo lắng.

Kết thúc chương 7.

(Truyện được đăng mới nhất tại Viptruyen /book/)