Yêu Giả Vi Vương

Chương 42: Cùng nhau chết

- A!

Nhìn Huyễn ma thú mang theo Tiêu Lãng nhảy xuống hang không đáy, năm người Hỏa Phượng công tử nhìn nhau.

Hang không đáy này khá nổi tiếng trong Chiến Vương triều, bởi vì nó là cái hang sâu không thấy đáy. Cường giả không đạt tới Chiến Vương cảnh thất giai rớt xuống dưới không khác gì tự tử. Thật lâu trước kia Tu Di sơn có tin đồn hang không đáy là nơi Tu Di Tử ẩn cư, cho nên liên tục có võ giả cấp thấp vọng tưởng tìm kho báu, một bước lên trời. Kết quả người đi vào không một ai trở ra. Sau này Thành chủ của Hỏa Phượng thành dán thông báo nói rõ bên trong không có báu vật gì, nhảy xuống thì chỉ có đường chết, mấy năm nay không ai đi tự tử.

Tiêu Lãng đã chết, Hỏa Phượng công tử không có bao nhiêu cảm thán, chỉ tiếc con Huyễn ma thú. Bọn họ không nghe thấy lời Tiêu Lãng nói, còn tưởng là Huyễn ma thú muốn chết theo chủ nhân.

Hỏa Phượng công tử nổi giận chửi thề:

- Bà nội nó, tổ cha nó! Làm uổng công ông!

Hỏa Phượng công tử vỗ chiến mã hùng hổ chậm rãi đi tới gần hang không đáy. Có vẻ Hỏa Phượng công tử rất tức giận hành động tìm chết của Huyễn ma thú. Từ khi đoán được thân phận của Huyễn ma thú thì Hỏa Phượng công tử đã động tâm, muốn đem Huyễn ma thú trở thành vật nuôi của mình.

Hỏa Phượng công tử đứng xa xa nhìn hang không đáy sâu không thấy đáy, lòng hơi sợ không dám đến gần, lỡ như rớt xuống là tiêu đời.

- Ủa?

Bỗng nhiên...

Hỏa Phượng công tử thấy một con chim to từ dưới hố sâu chậm rãi bay lên, hình dạng giống hệt như mới nãy con Huyễn ma thú biến ra. Hỏa Phượng công tử mừng quá, vội vã giục ngựa nhanh tới tới gần, muốn nhìn kỹ càng.

Bỗng nhiên...

Dị biến xảy ra!

Một cây xà tiên màu đen đột nhiên quất hướng đùi Long Huyết chiến mã của Hỏa Phượng công tử, lực lượng mạnh mẽ đập gãy đôi chân ngựa. Người Hỏa Phượng công tử theo quán tính lao tới trước, gã kinh khủng hét to muốn bắt lấy tảng đá bên miệng hố. Hỏa Phượng công tử trông thấy khuôn mặt đầy yêu khí đang cười với gã.

Hỏa Phượng công tử kinh khủng hét to:

- Tiêu Lãng!

Hỏa Phượng công tử mới bấu một tảng đá thì thấy Tiêu Lãng cũng một tay bấu tảng đá, tay phải vung lên, xà tiên quất vào trúng tay Hỏa Phượng công tử. Trên khuôn mặt tái nhợt đầy yêu khí của Tiêu Lãng là cuồng ngạo tùy ý.

Giọng Tiêu Lãng lạnh thấu xương vang lên:

- Muốn mạng của ta? Vậy thì cùng nhau chết đi!

Hỏa Phượng công tử rớt xuống hố sâu, tay trái của Tiêu Lãng vô lực bấu tảng đá. Trong ánh mắt bi thương của con chim to do Huyễn ma thú biến thành, Tiêu Lãng rớt vào trong hố sâu, như con diều đứt dây.

Bốn người Hỏa Phượng thành giật mình biến sắc mặt, mặt trắng như tờ giấy.

- Công tử!

Khi bốn người lao đến thì chỉ thấy hang không đáy trống rỗng. Huyễn ma thú lao theo, trong hố quanh quẩn hồi âm tiếng hét to kinh hãi của Hỏa Phượng công tử.

Bốn người run bần bật, răng va lập cập, lưng toát mồ hôi lạnh, cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

Hỏa Phượng công tử đã chết?

Trong đầu bốn người hiện ra mấy chữ này. Bọn họ đều là đệ tử đại gia tộc trong Hỏa Phượng thành nhưng Hỏa Phượng công tử là ai? Con trai độc nhất của Thành chủ của Hỏa Phượng thành! Còn là con muộn, cho dù Hỏa Phượng công tử có hoàn khố, xấu xa hơn thì Thành chủ của Hỏa Phượng thành không nỡ đánh chửi.

Bốn người không dám tưởng tượng chờ sau khi Thành chủ của Hỏa Phượng thành biết việc này thì sẽ tức giận như thế nào. Thành chủ của Hỏa Phượng thành có giết chết tất cả học sinh tham gia thi đấu không? Có xóa gia tộc của họ khỏi Hỏa Phượng thành không?

Khi đầu óc bốn người hỗn độn thì phía xa vang tiếng quát to.

- Công tử!

Bốn người giật mình ngoái đầu lại, thấy một võ giả với tốc độ siêu nhanh lao hướng họ.

- Đây là ai? Tại sao chưa thấy trong Hỏa Phượng thành? Không lẽ là hộ vệ ẩn giấu của Hỏa Phượng công tử?

Bốn người nghi hoặc liếc nhau.

Một người nhanh chóng tỉnh táo lại, hét to:

- Đại nhân, đại nhân, hãy mau cứu Hỏa Phượng công tử, hắn... Hắn bị Tiêu Lãng hại rơi vào hang không đáy, mau cứu hắn!

Người đến chính là Thiên Tầm chạy nhanh như bay dọc theo vết máu, dấu vết trên đường tìm đến đây. Thiên Tầm như u linh bay tới, vị công tử mới nãy lên tiếng chưa kịp phản ứng đã thấy Thiên Tầm đến ngay trước mặt mình. Một tay Thiên Tầm bóp cổ công tử kia kéo xuống Long Huyết chiến mã, một cước đá bay Long Huyết chiến mã.

Thiên Tầm còn ở giữa không trung, vẻ mặt dữ tợn rống to:

- Ta mặc kệ Hỏa Phượng công tử đi chết đi, Tiêu Lãng! Hắn ở đâu? Truyện được copy tại Truyện FULL

- Ư ô!

Vị công tử bị Thiên Tầm bóp cổ suýt tắt thở, mặt xanh mét không nói nên lời.

Mắt Thiên Tầm đầy tơ máu liếc ba người còn lại, gào thét:

- Các ngươi là người câm sao? Ta hỏi các ngươi Tiêu Lãng ở đâu? Nếu không nói thì các ngươi phải chết!

Ba người cầm cơ nỗ quân dụng nhưng khiếp sợ khí thế, sát ý của Thiên Tầm, không dám nhúc nhích.

Một người tay run run chỉ hướng hang không đáy, nói:

- Tiêu Lãng và Hỏa Phượng công tử đều rơi vào hang không đáy.

Thiên Tầm nổi giận gầm lên:

- Bố tiên sư cha nhà nó!

Thiên Tầm vứt công tử kia sang bên, gã văng ra xa hơn mười thước, đụng gãy hai thân cây nhỏ, ở trên mặt đất hét thảm.

- Thiên Tầm, bà nọi mày là đồ ngu, đầu heo!

Thiên Tầm giơ tay tát mặt mình, một bên má có dấu tay đỏ rực. Thiên Tầm nhìn tới nhìn lùi trong hang không đáy, đi lòng vòng xung quanh mấy vòng như kiến bò trên chảo nóng.

Thiên Tầm vỗ đầu, trầm giọng quát:

- Phải rồi, quay về Yên Vũ sơn trang, lập tức truyền tin cho Bát gia. Lão thái gia xuống núi rồi, chắc chắn sẽ phái cường giả đến cứu, nói không chừng công tử còn có thể cứu!

Thiên Tầm lầu bầu xong người vờn quanh ảo ảnh màu xanh, thần hồn phụ thể, dùng tốc độ nhanh nhất xuống núi.

Võ giả nào không tới đẳng cấp Chiến Vương cảnh hay không có thần hồn bay thì không xuống hang không đáy được. Tuy Thiên Tầm có tốc độ cực nhanh nhưng nếu nhảy xuống, bên dưới có tảng đá hay đất cứng thì gã chỉ có con đường chết.

Thiên Tầm chết không là gì, mới nãy gã đã định nhảy xuống chết chung với Tiêu Lãng. Nhưng Thiên Tầm ôm một hy vọng, hy vọng Tiêu Lãng còn sống. Cho nên Thiên Tầm phải dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Yên Vũ sơn trang, thông qua cách truyền tin đặc biệt báo cho Bát gia. Còn về sau này Thiên Tầm sẽ bị xử lý như thế nào thì gã không dám có lời trách móc, bây giờ gã không rảnh để ý những chuyện này.

Vù vù vù vù vù!

Trong khi bốn công tử càng khủng hoảng hơn thì một bóng người đỏ rực nhanh chóng lao ra khỏi rừng cây. Thấy bốn công tử kia, đôi mắt giận dữ chợt biến cực kỳ kinh khủng.

Bóng người đỏ rực từ xa quát to:

- Hỏa Vũ đâu? Hỏa Vũ đâu rồi?

- Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt!

Bốn người lập tức nhận ra người đến là ai. Công tử bị Thiên Tầm hất văng xuống đất vội vàng đứng dậy, chạy tới gần Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt.

Công tử này nghẹn ngào nói:

- Phó thành chủ, công tử, công tử bị Tiêu Lãng ám toán rơi vào hang không đáy!

Ba người khác giật mình tỉnh lại, lập tức phụ họa:

- Đúng, đúng! Công tử bị tạp chủng kia ám toán, chúng ta không cứu kịp. Phó thành chủ hãy mau cứu công tử!

Hỏa Phượng công tử chỉ chết chứ không sống nổi, chắc chắn Tiêu Lãng cũng chết rồi, đẩy hết trách nhiệm lên người hắn, khi Thành chủ của Hỏa Phượng thành trở về có chỗ để trút giận.

Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt nổi giận rống to:

- Sao các ngươi không chết đi?

Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt một chưởng đánh bay vị công tử mới vừa chạy tới. Lần này công tử bay càng xa, té xuống đất hộc bãi máu, ngất xỉu.

Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt không chút do dự móc đạn tín hiệu ra khỏi ngực ném lên cao.

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Đạn tín hiệu này khí thế hơn của Tiêu Lãng, một nửa bầu trời Tu Di sơn bị pháo hoa đỏ rực chiếu sáng.

Phó thành chủ của Hỏa Phượng thành, Hỏa Liệt tức giận rống to:

- Hỏa Phượng công tử bị Tiêu Lãng ám oán rơi vào hang không đáy, lập tức báo tin về Hỏa Phượng thành, báo cho thành chủ biết, hết sức cứu công tử! Hỏa Phượng quân nghe lệnh, bắt giữ toàn bộ người Phi Tuyết võ viện, khống chế học viên tham gia thi đấu võ viện lại, chờ thành chủ trở về xử lý!

Thanh âm quanh quẩn trong Tu Di sơn thật lâu không ngừng!