Yêu Giả Vi Vương

Chương 52: Chó già

Trong rừng hoang đồi vắng, một bóng áo đỏ cõng một thiếu niên áo đen chạy nhanh như chớp. Trên bầu trời có một con chim to theo sau, thỉnh thoảng hú lên, trong mắt đầy vui sướng.

- Thiên Tầm đại ca, không bằng để ta cưỡi Tiểu Bạch đi. Đã chạy xa như vậy, dù người Hỏa Phượng thành có đuổi theo chắc cũng không kịp.

Tiêu Lãng đã hồi phục sức khỏe một chút, y phục rách rưới bị vứt bỏ, thay vào bộ đồ hoàn toàn mới Thiên Tầm tùy tay cầm lấy, nhưng tóc hắn rối xù chật vật. Dù không có Huyền khí nhưng trạng thái tinh thần của Tiêu Lãng đã tốt hơn rất nhiều, hắn cảm giác cảnh sắc xung quanh không ngừng rút lùi, bên tai gió rít gào. Tiêu Lãng cảm thán thế sự vô thường.

- Ha ha ha ha ha ha! Không cần. Đừng nói là đoạn đường ngắn này, ta chạy nhanh mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề.

Thiên Tầm không dám thả Tiêu Lãng xuống, mạng của tiểu thiếu gia này rất quý, khó khăn lắm mới cướp về tử quỷ môn quan, nếu lại xảy ra chuyện thì chết cha.

Thiên Tầm không yên lòng, lại tăng tốc độ chạy nhanh hướng Dược Vương thành. Ba gia, quản sự của Đấu Thú Tràng đã truyền tin cho Bát gia, lão thái gia xuất quan rồi, Thiên Tầm tin tưởng người Tiêu gia đang ở trên đường, chỉ cần gặp nhau là bọn họ sẽ an toàn.

Nhưng mà...

Chỉ một canh giờ!

Nguyện vọng tốt đẹp của Thiên Tầm bị đập vỡ.

Một tiếng quát như sấm sét giữa trời quang vang lên từ chân trời phía tây.

- Tên giặc kia, muốn trốn sao? Chịu chết đi!

Một bóng người đỏ rực, lưng có đôi cánh mang theo khí thế bá đạo diệt tuyệt tất cả rạch phá không gian bay đến.

Thiên Tầm ngoái đầu lại, kinh kêu:

- Thành chủ của Hỏa Phượng thành!

Con ngươi Thiên Tầm co rút, mặt tái nhợt. Thiên Tầm không ngờ Thành chủ của Hỏa Phượng thành phản ứng nhanh, đến mau như vậy.

Tiêu Lãng cũng kinh ngạc nói:

- Thành chủ của Hỏa Phượng thành?

Tiêu Lãng nhớ đến bắn Hỏa Phượng công tử một nỗ tiễn, khóe môi cong lên nụ cười tàn khốc. Thành chủ của Hỏa Phượng thành nổi điên như vậy thì chắc của quý của nhi tử lão đã vô dụng.

Thiên Tầm quát to:

- Công tử hãy tốn đi, ta bám chân lão!

Thiên Tầm ném Tiêu Lãng tới đống cỏ đằng trước, người phát ra khí thế liều chết xông hướng Thành chủ của Hỏa Phượng thành.

Tiêu Lãng sốt ruột hét to:

- Thiên Tầm đại ca!

Bước chân của Thiên Tầm cực kỳ kiên quyết, không chút tạm dừng.

Tiêu Lãng hét xong Thiên Tầm ngoái đầu lại, mặt vặn vẹo rống to:

- Công tử đi đi, nếu không thì dù có chết ta cũng không tha thứ ngươi!

Tiêu Lãng làm hành động khiến người kinh ngạc, hắn hét to một tiếng:

- Tiểu Bạch, biến thân!

Huyễn ma thú Tiểu Bạch ở trên bầu trời lập tức lao xuống biến thành con lừa nhỏ. Tiêu Lãng nhảy lên người nó chạy theo Thiên Tầm.

Vẻ mặt Tiêu Lãng tùy ý, cuồng ngạo:

- Thiên Tầm đại ca, ta... Cùng ngươi lên đường!

Thiên Tầm tức giận gầm lên:

- Ngu xuẩn, ngốc nghếch!

Thiên Tầm ngừng lại, Huyền khí vòng quanh, nhìn chằm chằm Tiêu Lãng. Thiên Tầm thấy ánh mắt kiên quyết của Tiêu Lãng thì nặng nề thở dài, chuyển mắt nhìn Thành chủ của Hỏa Phượng thành bay nhanh đến.

- Ha ha ha ha ha ha! Thiên Tầm đại ca chết thì chết ta cũng trốn không thoát, ta chết rồi Tiểu Bạch sẽ không tốn, vậy chẳng bằng cùng nhau chết. Cuộc đời là mở mắt đến, nhắm mắt đi, không có gì ghê gớm. Truyện được copy tại Truyện FULL

Tiêu Lãng cưỡi Huyễn ma thú Tiểu Bạch sóng vai bên Thiên Tầm. Kêu Tiêu Lãng vứt bỏ Thiên Tầm chạy trốn, hắn không thể làm được, cho dù có trốn thì tốc độ của Thành chủ của Hỏa Phượng thành nhanh như vậy chẳng qua sống thêm một lúc.

- Không trốn? Hay là chuẩn bị chờ chết?

Tốc độ của Thành chủ của Hỏa Phượng thành quá nhanh, dù Thiên Tầm có thần hồn loại tốc độ vẫn không thể chống lại. Thành chủ của Hỏa Phượng thành ngừng giữa không trung, lửa hừng hực quanh thân, sau lưng là đôi cánh dài mấy thước, khí thế ngập trời nhưng thần linh viễn cổ bước ra từ ngọn lửa.

Thiên Tầm nhìn chằm chằm Thành chủ của Hỏa Phượng thành, lạnh lùng hỏi:

- Hỏa Phượng, ngươi muốn sao?

- Muốn sao hả? Ha ha ha ha ha ha!

Thành chủ của Hỏa Phượng thành cười dài, ngọn lửa chậm rãi tắt, thay thế là sát ý vô biên. Thành chủ của Hỏa Phượng thành phóng ra khí thế, Thiên Tầm, Tiêu Lãng cảm giác như có ngọn núi cao đè xuống, đè ép hai người nín thở. Thiên Tầm, Tiêu Lãng thầm giật mình, đệ nhất cường giả tây bộ rốt cuộc có thực lực khủng bố đến cỡ nào?

- Các ngươi yên tâm, ta sẽ không giết chết các ngươi. Kẻ làm ta đoạn tử tuyệt tôn thì sao ta có thể cho các ngươi chết nhẹ nhàng như vậy?

Vẻ mặt Thành chủ của Hỏa Phượng thành bình tĩnh nhưng đáy mắt lạnh băng.

Thành chủ của Hỏa Phượng thành cắn răng phun từng chữ:

- Ta sẽ ở trước mặt nhân dân toàn thành lột xa, rút gân, nghiền xương các ngươi ra. Ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết, thiên đao vạn quả! Ta muốn sống xé từng tộc nhân của các ngươi, nếu không thì khó dập tắt lửa giận trong lòng ta!

- Tộc nhân? Hừ hừ, Hỏa Phượng, rõ ràng là công tử nhà ngươi ám toán công tử của ta trước tiên, ngươi không hỏi đầu đuôi đã muốn giết ngươi? Còn muốn diệt toàn tộc của công tử nhà ta? Ngươi xác định ngươi có năng lực này sao?

Thiên Tầm trầm ngâm giây lát, vào phút mấu chốt này gã buộc phải dùng chiêu cuối cùng, lộ thân phận của Tiêu Lãng.

Thiên Tầm từ trong ngực móc ra một khối lệnh bài ném hướng Thành chủ của Hỏa Phượng thành, lạnh lùng nói:

- Công tử nhà ta tên Tiêu Lãng, là nhi tử của Tiêu Thanh Đế. Nếu thành chủ đại nhân muốn đàm phán, ta nghĩ Tiêu gia sẽ cho ngươi kết quả vừa lòng.

Thiên Tầm dứt lời, không chỉ Tiêu Lãng giật mình, Thành chủ của Hỏa Phượng thành con ngươi co rút. Thành chủ của Hỏa Phượng thành một tay đón lấy lệnh bài, liếc sơ, biến sắc mặt.

Đây đúng là Thiết Huyết lệnh của Tiêu gia, thuộc hạ có thực lực như vậy, thân phận của Tiêu Lãng chắc chắn không tầm thường. Rất có thể Tiêu Lãng thật sự là nhi tử của Tiêu Thanh Đế.

Nghĩ đến đây, Thành chủ của Hỏa Phượng thành hút ngụm khí lạnh. Thành chủ của Hỏa Phượng thành là đệ nhất cường giả tây bộ, là thổ hoàng đế mười thành tây bộ. Nhưng đó là Tiêu gia, là một trong bốn siêu cấp thế gia!

Quan trọng nhất là lão thái gia của Tiêu gia, Tiêu Bất Tử mới xuống núi, đây là một trong cường giả tuyệt đỉnh trên đại lục, nếu Thành chủ của Hỏa Phượng thành giết tôn tử của lão thái gia của Tiêu gia thì...

Nhưng mà...

Bỏ qua chuyện này sao?

Hỏa Phượng công tử đã không có của quý, Thành chủ của Hỏa Phượng thành đoạn tử tuyệt tôn! Con người dù có cường đại hơn, thế lực bao trùm tới đâu khi già đi chỉ hy vọng thấy con cháu đầy đàn, gia tộc khai chi tán diệp.

Thành chủ của Hỏa Phượng thành đúng là có thực lực, thế lực cường đại nhưng lão tự hỏi không có cách nào lại có con muộn nữa, Tiêu Lãng khiến lão tuyệt hậu!

- Hừ!

Trầm ngâm giây lát sau, Thành chủ của Hỏa Phượng thành ra quyết định, sát khí thu lại lần nữa phóng ra. Con cháu của Tiêu gia? Cứ giết, xong việc rồi chối không nhận, Tiêu gia sẽ vì một người chết trở mặt với Thành chủ của Hỏa Phượng thành sao?

Thế nên Thành chủ của Hỏa Phượng thành bóp nát lệnh bài, mặt đầy sát ý, cười nanh tranh:

- Ngươi nói ngươi là con cháu của Tiêu gia thì chính là con cháu của Tiêu gia sao? Tùy tiện lấy một khối lệnh bài muốn giả mạo? Khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay dù ngươi nói các ngươi là hoàng tử cũng phải chết!

Thành chủ của Hỏa Phượng thành chậm rãi vươn tay trái ra, Huyền khí nhanh chóng tụ tập trên tay ngưng tụ ra thanh trường đao dài mấy thước. Thành chủ của Hỏa Phượng thành biến thành ảo nahrn hư tia chớp lao hướng Thiên Tầm, chiến đao Huyền khí to lớn mang theo khí thế diệt tất cả đánh xuống.

- Hỏa Phượng, ngươi muốn chết!

Điều Thiên Tầm lo lắng nhất đã xảy ra, tay gã vòng quanh Huyền khí vỗ ra một chưởng đánh văng Tiêu Lãng đứng cạnh mình ra mấy thước. Thiên Tầm lắc lư trên mặt đất, vọt lên, tay cầm thanh trường kiếm bạc. Thiên Tầm muốn dùng kiến lay cây, liều mạng đấu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Không có gì bất ngờ xảy ra, chiến đao Huyền khí trong tay Thành chủ của Hỏa Phượng thành múa may lóa mắt huyễn hóa ra vài cái bóng. Thiên Tầm xông lên bị đập túng như đạn pháo bắn ra, ngực lõm vào, máu tuôn trào, miệng hộc máu. Thiên Tầm bị đánh văng ra vài trăm thước, làm gãy mấy lùm cây, ngất xỉu, không biết sống chết.

Đệ nhất cường giả tây bộ quả nhiên danh bất hư truyền.

Tiêu Lãng luôn im lặng giờ hai tay siết chặt thành nắm đấm, mặt nổi gân xanh. Tiêu Lãng bình tĩnh nhìn Thành chủ của Hỏa Phượng thành chậm rãi bay tới gần, mặt tràn đầy yêu khí.

Tiêu Lãng lạnh lùng quát:

- Con chó già, cảm giác đoạn tử tuyệt tôn có thích không? Gia hơi tiếc thực lực không đủ cường đại, nếu không thì gia sẽ bóp nát trứng của ngươi, để phụ tử các ngươi biến thành thái giám!

Thành chủ của Hỏa Phượng thành ở giữa không trung chợt dừng lại, nhe răng cười nói:

- Nói đúng lắm, ta vốn định giết ngươi ngay nhưng ngươi đã nhắc nhở ta. Yên tâm, bổn thành chủ chắc chắn sẽ khiến ngươi biến thành thái giám, khiến toàn tộc của ngươi thành thái giám hết!

Thành chủ của Hỏa Phượng thành thu huyền đao, chưởng thành trảo, thân thể biến thành tàn ảnh chộp hướng Tiêu Lãng.

Nhưng mà...

Thành chủ của Hỏa Phượng thành mới nhúc nhích chợt khựng lại, vụt xoay người, kinh khủng nhìn chân trời phía đông.

Chân trời phái đông có một con hắc long dài mấy chục thước mang theo khí thế vô song gầm rống đến.

Một thanh âm lạnh thấu xương vang vọng trên bầu trời:

- Chó già Hỏa Phượng kia, ngươi muốn biến người Tiêu gia thành thái giám hết? Ngươi có chắc mình có năng lực này không? Chẳng bằng Tiêu Phù Đồ ta trước tiên bóp trứng của ngươi?