Yêu Hồ Loạn Thế

Chương 12: Tiến bộ thần tốc

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Phương Tử Vũ cảm thấy ý thức từ từ trở về thân thể. Nó lúc này tinh thần vô cùng hưng phấn, chỉ muốn hét to lên một tiếng. Đương nhiên nó biết chuyện đó tuyệt đối không thể, bằng không một khi thiếu khí sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma. Rốt cuộc nó đem khí vận hành thêm một chu thiên nữa sau đó mới chầm chậm thu về đan điền.

Chậm rãi mở mắt, đầu tiên đập vào mắt nó là khuôn mặt của Vu Đại Dũng và Tống Đào.

"Thật tốt quá!" Tống Đào vui mừng nói:"Tiểu sư đệ, đệ rốt cuộc cũng đã tỉnh lại."

"Đại sư huynh, ngũ sư huynh."

Vu Đại Dũng cười nói:"Không có nghĩ ra tiểu sư đệ tư chất kinh người như vậy, lần đả tọa luyện công đầu tiên lại có thể ngồi suốt ba ngày ba đêm."

"Đệ đả tọa đã ba ngày ba đêm rồi?" Phương Tử Vũ hoảng sợ hô lên.

"Đừng gấp đừng gấp." Tống Đào cười nói:"Đó là việc tốt. Nên biết rằng người lần đầu tiên đả tọa có thể ngồi nửa ngày đã là rất tốt rồi. Huynh lần đầu tiên đả tọa vài ngày liên tục đó là khi đạt đến đệ tam trọng cảnh giới."

Phương Tử Vũ ngơ ngác hỏi:"Đả tọa lâu thì là chuyện tốt sao?"

"Đương nhiên rồi."Tống Đào nói:"Phải biết rằng luyện công điều cần thiết nhất là tĩnh tâm, nếu như tâm không thể tĩnh đả tọa cũng sẽ không lâu. Giống như đệ một lần đả tọa ba ngày ba đêm có phải là chuyện tốt hay không đây?"

Vu Đại Dũng tiếp lời:"Đệ đã từng nghe qua chuyện Đạt Ma diện bích chín năm hay chưa?"

Phương Tử Vũ gật đầu.

Vu Đại Dũng nói tiếp:"Kỳ thật ông ta là đang đả tọa luyện công, chín năm đối với ông ta mà nói chỉ giống như một giác ngủ mà thôi. Đối với tu chân giả chúng ta mà nói, một lần đả tọa mất vài ngày thậm chí vài năm cũng là chuyện bình thường. Huynh từng nghe nói qua có người một lần đả tọa liền luyện vài trăm năm ấy chứ."

Phương Tử Vũ một lần nữa gật đầu không nói gì nữa.

"À, đúng rồi." Tống Đào ở bên cạnh vỗ vỗ đầu nói:"Huynh chút nữa quên báo cho đệ, chưởng môn đã mang theo Từ Ngạo Thiên sư đệ xuống núi rồi."

"Xuống núi?"

"Đúng vậy. Chưởng môn nói muốn mang đệ ấy nhập thế tu hành."

Phương Tử Vũ sắc mặt tối sầm lại, khe khẽ thở dài không nói gì.

Vu Đại Dũng vỗ vỗ bả vai nó nói:"Được rồi, nghĩ thông thoáng một chút đi. Thời gian đối với người tu chân chúng ta mà nói không có ý nghĩa gì cả, các đệ rất nhanh có thể gặp lại nhau thôi."

"Tốt rồi tốt rồi, mặt trời đã lên cao rồi." Tống Đào vỗ vỗ tay nói:"Tiểu sư đệ, đệ đã tỉnh lại rồi mau đi làm bài tập, không được lười nhác. Đệ đã ba ngày không làm bài tập rồi."

"A, vâng." Phương Tử Vũ nhảy xuống giường, túm lấy đao chặt củi lập tức đi ra ngoài.

"Ài, đừng có gấp như vậy chứ." Tống Đào gọi lại Phương Tử Vũ, nói:"Đệ đã ba ngày không ăn uống gì rồi, nhất định là đói rồi nhỉ? Nhanh tới phòng ăn kiếm cái gì đó ăn đi, ăn xong rồi đi làm bài tập."

Phưởng Tử Vũ xoa xoa bụng, quay đầu lại nói:"Không đói, trở về rồi sẽ ăn sau." Nói xong chạy về phía Ngọc Châu Phong.

Nhìn bóng lưng Phương Tử Vũ phía xa, Vu Đại Dũng nói:"Ngũ sư đệ, đệ có cho nó ăn đan dược gì không?"

"A. Có, là dưỡng khí đan do đại sư huynh người lúc rỗi rãi luyện chế ra."

"Dưỡng khí đan? Quả thật là không thể hiểu nổi."

"Đại sư huynh, có vấn đề gì sao?"

"À." Vu Đại Dũng bứt tóc nói:"Tiểu tử này tiến bộ rất không bình thường, nó đã đột phá đệ nhất trọng cảnh giới rồi."

"Cái gì?" Tống Đào hét lên:"Nó đột phá đệ nhất trọng cảnh giới rồi?"

"Uhm. Cho nên ta cảm thấy rất kỳ quái, chỉ dựa vào Dưỡng khí đan lại có thể ở lần thứ nhất đả tọa đột phá đệ nhất trọng cảnh giới. Tên gia hỏa này quả thật là một tên quái vật." Nguồn tại http://Truyện FULL

Tống Đào nhìn theo hướng Phương Tử Vũ rời đi, nuốt nước miếng thì thào:"Mới ba ngày mà."

"Đúng vậy. Tư chất của nó quả thật là bất phàm. Chỉ đáng tiếc là……Ài."

"Đại sư huynh, đáng tiếc cái gì?"

"A, không có gì, không có gì." Vu Đại Dũng khoát tay nói:"Sư phụ dặn dò ta còn có việc phải làm, ta đi trước đây. Đệ chiếu cố tốt cho nó nhé." Nói xong, Vu Đại Dũng như một tia khói nhẹ nhàng biến mất, chỉ để lại Tống Đào ở đó một mình lầm bẩm:"Ba ngày, mới ba ngày trời ạ…. Tiểu sư đệ, đệ rốt cuộc là loại người nào đây?"

*****

Từ sau khi đả tọa ba ngày, Phương Tử Vũ cảm thấy thân thể mình biến hóa rõ rệt. Đầu tiên là leo lên cái dốc nhỏ nọ, mặc dù còn có chút cố sức, nhưng đã không còn cái cảm giác kiệt sức giống như ba ngày trước đó nữa. Mà khi chặt cây, ba ngày trước nó chặt cả buổi sáng cũng chặt không gãy được một cây, nhưng lúc này nó chỉ cần hơn một giờ đã chặt đổ cây thứ nhất. Phương Tử Vũ không khỏi kinh ngạc nhìn bàn tay mình, thật sự rất khó tin tưởng bản thân mình hiện tại và bản thân mình ba ngày trước lại có sự cách biệt lớn như vậy, lúc này nó càng thêm kiên định quyết tâm tu chân.

Cũng bắt đầu từ hôm đó, Phương Tử Vũ mỗi buổi sáng sớm ngoại trừ chặt cây ra còn có thêm một bài tập nữa, đó là đến suối Côn lôn trong Côn lôn sơn xánh nước. Suối Côn lôn được xưng là suối không đóng băng, xung quanh suối nước là thiên hàn địa đống, gió lạnh buốt thấu xương, duy chỉ có suối nước này là quanh năm không bị đóng băng,"Quỳnh tương ngọc dịch" do Vương mẫu nương nương sở luyện trong truyền thuyết là do nước của con suối này cất lọc thành. Mặc dù chỉ là một cái truyền thuyết nhưng chất nước của con suối không bị đóng băng này quả thật là vô cùng tốt, rất thích hợp cho người của Ngọc Hư cung lấy phối hợp luyện đan. Chỉ có điều xung quanh con suối không đóng băng này nhiệt độ vô cùng thấp, phỏng chừng nhiệt độ hạ xuống đến khoảng âm ba mươi độ, bởi vậy cũng có rất ít người có thể chịu được cái rét lạnh nơi này mà đến lấy nước. Ngọc Hư cung sau này mặc dù đem lấy nước nơi này trở thành một bài tập nhưng không phải là mỗi ngày đều tới đây, trên cơ bản thì một tuần đến đây xách nước một hai lần là được.Nhưng từ khi Phương Tử Vũ đến Ngọc hư cung quy tắc này lập tức bị phá bỏ. Phương Tử Vũ tựa hồ như không sợ cái rét cắt da cắt thịt nơi này mà ngược lại dường như rất thích nơi này, bởi vậy mỗi ngày nó đều đến đây xách nước. Người trong Ngọc Hư cung đều phỏng đoán nó có phải là bị điên rồi hay không, trên đời này làm gì có người nào không sợ lạnh? Kỳ thật điều này cũng không thể trách Phương Tử Vũ, lần đầu tiên nó ra đây lấy nước thì bị đông cứng toàn thân cứng ngắc. Bất đắc dĩ chỉ đành vận khởi"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp" để chống lạnh, vào lúc"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp" sắp chống cự không nổi nữa thì lại vận khởi"Thiên ma sách" tiếp tục chống lạnh, cứ như vậy, ở lần thứ nhất lấy nước sau khi trở về nó phát hiện ra"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp" và"Thiên ma sách" ma công đều có một chút tiến bộ. Sau khi phát hiện được điều này, mỗi ngày nó đều đến đó, mỗi ngày khi lấy nước toàn thân đều bị đông cứng ngắc, mặt mũi tái ngắt trở về. Thời gian trôi đi, Phương Tử Vũ cảm thấy nơi này không còn lạnh như trước nữa, ngược lại trong nước còn cảm giác được một tia ấm áp. Tuy vậy Phương Tử Vũ đã không còn sợ hãi những tia ấm áp làm người ta đông cứng này nữa, trải qua những ngày vận công tu luyện chống lạnh, hai loại công pháp của nó đều có đều cao rất lớn, nhất là"Thiên ma sách" mơ hồ có dấu hiệu đột phá đến đệ nhị trọng cảnh giới.

Trước đây Phương Tử Vũ buổi chiều mỗi ngày đều đến Ngọc Tiên phong tìm một chỗ ít người, linh khí nồng đậm tĩnh tọa luyện công. Hiện tại rất hiếm khi nhìn thấy thân ảnh của nó trên Ngọc Tiên phong. Kỳ thật sau lần đầu tiên tĩnh tọa nhập định ba ngày, nó đã đột phá đệ nhất trọng cảnh giới của"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp". Vào buổi tối hôm đó Tống Đào đã truyền cho nó tâm pháp của đệ nhị trọng cảnh giới, Phương Tử Vũ mất gần hai năm thời gian thì đột phá đệ nhị trọng cảnh giới, ngay cả Tống Đào cũng phải sợ hãi than Phương Tử Vũ tư chất kinh người. Thật ra Phương Tử Vũ khi mới bắt đầu tu luyện đệ nhị trọng cảnh giới thì cảm thấy tiến bộ chậm chạp, cho dù mỗi ngày đều đến Ngọc Tiên phong hấp thu thiên địa linh khí cũng không có trợ ích lớn. Hiện tượng này diễn ra cho đến khi Phương Tử Vũ quen dần với khí lạnh xung quanh suối Côn Lôn thì mới được cải biến. Nguyên lai vùng suối Côn lôn mới là vị trí linh khí chân chính trên Côn lôn sơn, điểm này chưởng môn các đời Ngọc Hư cung đều đã phát hiện ra từ sớm, chỉ là xung quanh suối Côn Lôn nhiệt độ thật sự là quá thấp, môn hạ đệ tử đừng nói là đến đây tĩnh tọa luyện công, chỉ cần ngồi xuống một lát thôi người đều có thể sẽ bị đóng băng mà chết. Bất đắc dĩ, Ngọc Hư cung đành phải chọn Ngọc Tiên phong làm nơi hấp thu linh khí. Ngọc Tiên phong mặc dù linh khí rất sung túc, nhưng so với suối Côn Lôn đơn giản mà nói đó là cách biệt giữa trời và đất. Suối Côn Lôn đối với những người khác mà nói ở lâu có thể sẽ mất mạng, nhưng đối với Phương Tử Vũ, ma đạo song tu quái thai, mà nói chính là tu luyện bảo địa khó có được."Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp"thuộc về trung tính công pháp, mà"Thiên ma sách" thuộc về âm tính công pháp, hai loại công pháp như vậy mới không bài xích lẫn nhau chỉ có điều cũng không có biện pháp dung hợp chúng, mỗi loại công pháp có đường đi riêng của mình. Mà Phương Tử Vũ chính là bởi vì hai loạn công pháp này hỗ trợ đền bù cho nhau, đạo pháp hao hết liền vận ma công chống lại, ma công hao hết đạo pháp cũng vừa khổi phục lại. Một công pháp hao hết, lập tức hấp thu linh khí của Côn lôn khôi phục pháp lực, đồng thời vận dùng loại công pháp khác để chống đỡ, mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy không ngừng vận công chống lạnh khiến cho"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp" và"Thiên ma sách" của Phương Tử Vũ ngày đi ngàn dặm. Điều này Phương Tử Vũ đương nhiên là không hiểu, nhưng nó trong một lần vô ý tĩnh tọa ở nơi này sau đó liền cảm thấy bản thân luyện công ở nơi này so với ở trên Ngọc Tiên phong tốt hơn rất nhiều, từ đó Phương Tử Vũ mỗi ngày đều ở đấy luyện không không biết mệt mỏi. Cũng bởi vì nơi này linh khí sung túc, Phương Tử Vũ mới có thể ở trong thời gian ngắn nhất đột phá đệ nhị trọng cảnh giới của"Cửu thiên huyền tâm đ*o pháp". Mà khi Tống Đào truyền thụ cho nó đệ tam trọng cảnh giới thì nó chỉ dùng một năm thời than đã đột phá rồi, khi Tống Đào biết được kết quả này thì trợn mắt há hốc miệng ở đương trường, chửi bới lão thiên bất công. Đệ tử trong Ngọc hư cung mỗi lần đột phá nhất trọng cảnh giới thì lập tức được sư phụ đích thân truyền cho tâm pháp cảnh giới kế tiếp, Tống Đào vẫn dừng lại ở đệ tam trọng cảnh giới, bởi vậy mà hắn còn không biết tâm pháp của đệ tứ trọng cảnh giới, mà đại sư huynh Vu Đại Dũng đã xuống núi từ ba năm trước rồi. Ở Ngọc Vũ đường trong ánh mắt của đám đệ tử tu vi cao nhất chỉ có Tống Đào, bất đắc dĩ Tống Đào chỉ có thể lưu lại một ít luyện đan thư tịch để cho Phương Tử Vũ tự mình chiếu theo sách mà luyện đan, còn hắn thì đi mời sư phụ vốn đã bế quan ba năm. Về phần"Thiên ma sách" của Phương Tử Vũ đã đột phá đệ nhị trọng cảnh giới, đạt đến đệ tam trọng, án theo tình hình tiến triển như vậy, khoảng cách đến đột phá đệ tam trọng cảnh giới chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Khi Bách Kiếp nghe Tống Đào nói Phương Tử Vũ tư chất cáo như thế nào, luyện công cực nhanh thì trong long cũng tràn ngập vui mừng, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt xấu xí của Phương Tử Vũ lại lạnh lẽo trở lại, sau cùng lão phân phó Tống Đào trước hết chăm sóc cho Phương Tử Vũ, còn lão thì lập tức ngàn dặm phi kiếm tìm Vu Đại Dũng trở về. Khi Vu Đại Dũng trở về Ngọc Hư cung thì mới phát hiện ra Phương Tử Vũ đã sớm tu luyện đến Dung Hợp hậu kỳ, Tống Đào nghe xong hôn mê đương đường. Bởi vì tu vi lúc này của Phương Tử Vũ đã vượt qua Tống Đào cho nên đại sư huynh Vu Đại Dũng ở lại tiếp tục dậy nó tiếp tục tu chân. Từ đó trở đi Phương Tử Vũ ngoại trừ ban ngày luyện công theo thường lệ còn tăng thêm bài tập buổi tối, đó là luyện đan. Không biết có phải là Phương Tử Vũ vô duyên với luyện đan hay không, vô luận là nó nỗ lực như thế nào đi nữa đều luyện không thành đan dược, Vu Đại Dũng và Tống Đào chỉ đành lắc đầu than rằng trời xanh cũng thật là công bằng, nếu như Phương Tử Vũ ở trên phương diện luyện đan cũng giống như nó luyện đạo pháp vậy thì bọn quả quả thật chẳng còn mặt mũi nào tiếp tục tu chân nữa rồi.Nhưng Phương Tử Vũ không hề tức giận, buổi tối mỗi ngày đều kiên trì luyện đan dược, mặc dù vẫn không một lần thành công. Chỉ có điều trải vô số lần thất bại để cho nó đạt được rất nhiều kinh nghiệm trân quý. Mặc dù luyện đan chưa một lần thành công, nhưng công lực của Phương Tử Vũ lại tăng vọt, trong một năm ngắn ngủi lại một lần nữa có đột phá, mơ hồ có xu hướng tiến nhập đệ ngũ trọng cảnh giới, điều này ngay cả Vu Đại Dũng cũng ghen tị đến điên cuồng. Mà một năm thời gian này Phương Tử Vũ đã từ Dung Hợp hậu kỳ chuyển tiếp đến Tâm Động kỳ.