
Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh là một đọc truyện hay online của tác giả Nhất Tiểu Bình Cái sáng tác thuộc thể loại Ngôn tình, Dã sử, Huyền huyễn, Xuyên Không, Cung Vi Trạch Đấu, Cổ Đại, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hạnh Phúc Ở Triều Thanh.
Nhìn người không thể xem bề ngoài.
Cái gọi là nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, ý chỉ là không nên vì tướng mạo bên ngoài của một người mà xem nhẹ trí thông minh của họ, mà những lời này dùng ở trên người Nữu Cỗ Lộc. Điềm Nhi thì biến thành: chớ nên vì tướng mạo bên ngoài mà đánh giá cao chỉ số thông minh của nàng.
Do đó, khi nàng ngây ngốc u mê quỳ trên mặt đất tiếp nhận thánh chỉ ban hôn, nàng hoàn toàn không hiểu cớ sao a mã, ngạch nương, và cả đại ca bên cạnh nàng, toàn bộ đều là một bộ dáng trời sập đất sụt, lung lay sắp đổ.
“Con gái số khổ của mẹ a!” sau khi thái giám truyền chỉ đi rồi, Điềm Nhi đã bị lão nương của mình lôi vào phòng, không đợi nàng kịp phản ứng, nguyên cái đầu nhỏ đã bị đè chặt trong “cơn sóng lớn cuộn trào mãnh liệt” của mẫu thân đại nhân.
Hu hu hu... thật nghẹt thở, khí lên không nổi a! Mỗ cô nương run rẩy trong giãy dụa.
Mẫu thân đại nhân tê tâm liệt phế khóc gào một lúc lâu, mãi đến khi Nữu Cỗ Lộc. Kỳ Cáp Mã chậm rãi đi đến.
Vẻ mặt ông đau thương kịch liệt nhìn hai mẹ con “Ôm đầu khóc rống”, mấp máy miệng còn chưa kịp nói gì đó, nước mắt chua xót đã yên lặng không tiếng động chảy xuống, gào to một tiếng: “Con gái mệnh khổ của cha a!”
Sau đó duỗi cánh tay dài ra, quơ cả hai người ôm vào trong ngực —— bắt đầu khóc!
Bị đè trong cùng, Điềm Nhi bắt đầu cảm giác có lẽ mình sẽ chết vào hôm nay rồi.
Hu hu, chết kiểu này thật sự rất 囧 nha!
“A mã, Ngạch nương, hai người mau buông tiểu muội ra a!” Nữu Cỗ Lộc. Văn Diệp đầu đầy hắc tuyến nhìn đôi phu thê không biết điều, vội vàng cứu tiểu muội bị bức hại từ trong ‘rãnh’ đau thương ra.
Điềm Nhi mềm nhũn tựa vào trên người ca ca nàng, hé ra khuôn mặt thanh diễm nhỏ nhắn bị nghẹt thở đến đỏ bừng, lúc cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng ngáp ngáp ra sức hít ra thở vào lấy hơi, cũng không quên dùng cặp mắt to như nước trong veo, ủy khuất nhìn cha mẹ nàng.
“Cục thịt tâm can bảo bối của mẹ a!” Mẹ Điềm Nhi hoàn toàn bị cảm xúc bao trùm, hận không thể đem tiểu khuê nữ của mình ôm vào trong ngực, cẩn thận vỗ về một lát. Thế nhưng... đôi mắt của bà bắt gặp quyển trục màu vàng (thánh chỉ) đương còn trong tay nữ nhi, con gái số khổ của bà a!!!!
Sau một hồi náo loạn, một nhà ba người cuối cùng cũng hơi bình tĩnh lại một tí, cha Điềm Nhi cố nén thương tâm, dẫn con trai lớn nhất đi mở cửa từ đường tổ tiên, không quan tâm trong lòng vui hay không vui, khuê nữ của mình lập tức sẽ trở thành phúc tấn của hoàng tử, dựa theo quy chế, ông phải đi báo cho tổ tông một tiếng, tỏ vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cuộn đến nhà ông a!
Sau khi thấy hai cha con đi rồi, mẹ Điềm Nhi cũng cho mọi người trong phòng lui ra. Chỉ kéo tay khuê nữ, ngồi bên giường rơi nước mắt.
Thấy mẫu thân khóc thành như vậy, Điềm Nhi lúc này mới thật sự sốt ruột, trong trí nhớ của nàng, cho tới bây giờ mẹ đều là người kiên cường mạnh mẽ, đại cô nãi nãi của Mãn tộc uy phong hét lên một tiếng mang theo sức mạnh a, chưa từng thấy qua bộ dáng thương tâm đến thế?
“Mẹ!!” giọng nói ngọt lịm như mật đường nhẹ nhàng vang lên bên tai, bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt mang theo mùi sữa không ngừng lau nước mắt trên mặt bà: “Mẹ đừng khóc! Đều là lỗi của Điềm Nhi! Điềm Nhi làm cho mẹ buồn.”
“Sao lại là lỗi của con,” nhìn vẻ mặt không biết phải làm sao của con gái, mẹ Điềm Nhi nén lòng, cố kéo nụ cười cứng ngắc: “Cô nương nhà ta không làm gì sai cả.”
Điềm Nhi nghe vậy, như con cún nhỏ sáp đến trên vai mẫu thân, sau một lúc lâu mới hơi do dự hỏi: “Cái người kia mà nữ nhi phải gả, thật, thật sự, không tốt đến vậy sao?”
Thở sâu một hơi, mẹ Điềm Nhi lau nước mắt mới nói: “Con gái ngoan, con có biết người mà con phải gả là người phương nào không?”
Vấn đề này lại khiến nàng có chút khó khăn, bởi vì vừa rồi lúc nhận thánh chỉ thật sự là quá hồi hộp, hơn nữa giọng nói chói tai của thái giám kia chọc thẳng vào tai nàng, ngoại trừ cái câu mở đầu: “phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết” kia ra, từ đầu đến cuối nàng nghe không hiểu chút gì.
“Là Tứ A Ca của đương kim Thánh Thượng, bối lặc Dận Chân!”
Dận Chân?
Điềm Nhi nghiền ngẫm, cảm thấy cái tên này hình như đã nghe qua ở đâu, chẳng lẽ là...? Nàng thình lình trợn to hai mắt, mặt đầy ngạc nhiên nhìn mẹ nàng: “Chính là cái người có tổng cộng ba bà vợ đã chết, được người ta gọi là Thiên Sát Cô Tinh - Tứ hoàng tử đó sao?”
“Xuỵt! Muốn chết sao, Cô Tinh cái gì, lời này mà để cho người khác nghe được, là phải rơi đầu đấy!” mẹ Điềm Nhi nghiêm khắc vỗ lên cái móng vuốt của con cún nhỏ kia, trong thần sắc tất cả đều là cảnh cáo.
Điềm Nhi le lưỡi một cái.
Nhìn nữ nhi mấy tuổi đầu rồi mà còn tính tình bướng bỉnh, mẹ Điềm Nhi không khỏi càng phát hỏa, hơn nữa trong đốm hỏa này còn trộn lẫn một tia hận ý, đó là oán hận đối với những chi khác trong bổn gia Nữu Cỗ Lộc, nếu không phải bọn họ giở mánh khóe trong đó, thì cô nương của nhà bà cần gì phải gả cho một người nam tử như vậy.
Thân phận có tôn quý hơn nữa thì thế nào, chẳng lẽ còn quan trọng hơn mạng của con gái bà sao?
Thấy mẫu thân đại nhân rơi vào trầm tư, Điềm Nhi ở bên cạnh trong lòng cũng lăn lộn đủ loại ý niệm, đối với Tứ hoàng tử Dận Chân, nàng đã nghe danh từ lâu. Nghe đâu vị gia này là con trai của Đức Phi nương nương trong cung, còn là con nuôi của vị Hiếu nhân nghĩa hoàng hậu đã qua đời trước đó, thân phận tôn quý thì không cần bàn tới. Nhưng chân chính khiến hắn được nổi danh khắp kinh thành lại là lời đồn hắn “khắc thê”. Ngươi nghĩ một chút mà xem, một người nam nhân cư nhiên trong hơn mười năm, liên tục chết ba bà vợ, hơn nữa đến bây giờ trong phủ cũng không có lấy một đứa bé, đây là ngạnh mệnh (mệnh cứng) hung hãn cỡ nào a, nói hắn không khắc thê, quỷ cũng không tin!
Chẳng lẽ, mình sẽ trở thành người thứ tư?