Bàn Sơn

Thể loại:

Tiên hiệp

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

90 Chương
4/5(38 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Bàn Sơn là một truyện mới nhất của tác giả Đậu Tử Nha Hoa sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Bàn Sơn được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Bàn Sơn.

Đại Hồng vương triều thống nhất thiên hạ đã hơn ba trăm năm, luật lệ được thi hành nghiêm khắc, ‘Tội Hộ’ là một minh chứng cho điều này.

Kẻ mang tội ác tày trời, toàn tộc bị liên đới, con cháu đời đời làm ‘Tội Hộ’, nữ làm nô tỳ, nam lao dịch, trừ khi vì quốc gia lập được công tích lớn lao, bằng không vĩnh viễn không có ngày ngoi đầu lên.

Lương Tân từ khi mới sinh ra đã là một danh Tội Hộ, không có tư cách ăn mặn, không có tư cách mặc quần áo mới, không có tư cách đến trường học chữ, càng không có tư cách đi ra khỏi con đường đã được nha môn quy định dành riêng cho tội hộ, đi ra nhìn thế giới phồn hoa bên ngoài một lần.

Lương Tân năm nay tám tuổi, đợi đến khi nó đủ mười bốn, sẽ lập tức bị nha môn phân phái đi, hoặc đi lính trấn giữ biên cương, hoặc đi phá đá, đào quặng, khai hoang... .Tóm lại đều là những công việc khổ sai cửu tử nhất sinh. Chiếu theo luật pháp Đại Hồng, nếu nó có thể kiên trì được đến năm hai mươi tuổi mà không chết thì có thể trở về ba năm, tìm một nữ tội hộ, cưới vợ sinh con, sau đó lại tiếp tục đi lao dịch sáu năm...

Lao dịch sáu năm, nghỉ ngơi ba năm, suốt cuộc đời tội hộ cứ như vậy lặp đi lặp lại. Chỉ có điều đại đa số đều không có vận may kiên trì quá 'sáu năm' lần thứ hai, cha của Lương Tân chính là ở lần 'sáu năm' thứ hai, vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh nôn ra máu mà chết.

Một nhà bọn họ làm tội hộ suốt ba trăm năm, từ lâu đã không còn ai nhớ tổ tiên Lương gia rốt cuộc đã gây ra tội ác tày trời gì mà để liên lụy đến con cháu đời sau, để họ phải chịu khổ!

Lương Tân hiện tại đã mơ hồ hiểu rõ vận mệnh tương lai của bản thân, nhưng lấy tâm lý trẻ con để che lấp đi gánh nặng trầm trọng này, cả ngày đều vui vẻ cười nói hi ha, buổi tối mỗi ngày đều ngồi trên mái nhà, đôi mắt dõi theo bầu trời đêm, một ngôi sao băng vụt qua, liền vội vội vàng vàng thầm ước nguyện.

Ước nguyện của nó từ: 'Tôi muốn lập được công lao lớn, cùng nương không phải tiếp tục làm tội hộ.' một đường giản hóa giản hóa, cuối cùng trở thành: 'lập công'. Nhưng sao băng chỉ xoẹt qua một cái rồi biến mất, mà xuất hiện lại chẳng hề có dấu hiệu nào báo trước, cho dù nguyện vọng chỉ có hai chữ nhưng cũng niệm không kịp.

Đêm nay, Lương Tân như cũ ngồi trên mái nhà đau khổ chờ đợi sao băng xuất hiện. Đột nhiên, từ dưới mặt đất truyền lên một giọng nói yếu ớt: - Đứa bé đang ngồi trên mái nhà, hộ gia đình phía dưới ngươi là họ Lương có phải không?

Lương Tân giật nảy mình, cúi đầu nhìn xuống, một người thấp bé gầy ốm đang đứng ở cách đấy không xa, ngẩng đầu rụt rè nhìn nó.

Người này ước chừng khoảng bốn mươi tuổi, tướng mạo hèn mọn, thân người lại vừa gầy vừa nhỏ giống như một tên quỷ bệnh lao, trên mặt còn có một cái bớt hình đồng tiền rất lớn, càng nhìn càng khó coi.

Bệnh lao quỷ dường như rất khẩn trương, con mắt đảo loạn, căn bản là không dám cùng Lương Tân đối thị, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nó một cái liền nhanh chóng rời đi, thêm vào đó khuôn mặt người này vàng vọt xanh xao, dưới cằm còn lưu lại ba cọng râu, hiện lên vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

Lương Tân trong lòng buồn bực, người này nó không nhận ra, chắc hẳn không phải là người trong khu tội hộ. Nhưng nơi này ngoại trừ quan binh lão gia căn bản là không có người bên ngoài tiến vào. Tay chân lanh lẹ nó từ trên mái nhà trèo xuống: - Là họ Lương, ông tìm nhà chúng tôi làm gì?

Lương Tân lúc này mới phát hiện ra đối phương so với nó còn thấp hơn nửa cái đầu.

Bệnh lao quỷ vô cùng cẩn thận trả lời: - Tôi không tìm nhà cậu, tôi tìm nhà họ Lương.

Lương Tân nhịn không được ha ha cười nói: - Nửa đêm canh ba, tôi ngồi ở trên mái nhà Lương gia ngắm sao trời, vậy tôi đương nhiên là người nhà họ Lương rồi!

Bệnh lao quỷ ngạc nhiên chớp chớp mắt, một lúc sau mới giật mình tỉnh ngộ: - Có đạo lý! Nói xong, bỗng nhiên thân người lướt về phía trước, cơ hồ đem khuôn mặt dán vào mặt Lương Tân, cẩn thận đánh giá tướng mạo nó, trên khuôn mặt sầu khổ nọ hiện lên vẻ do dự: - Nhìn kỹ mà nói, cũng có điểm giống... !

-Quỷ ! Lương Tân chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng hết cả lên, thét lên một tiếng lùi về phía sau vài bước, rốt cục ngồi bệt xuống đất.

Người này là bay tới, là loại hai chân không chạm đất lướt tới..............

Bệnh lao quỷ so với Lương Tân còn sợ hãi hơn, vẻ mặt đầy hoảng sợ, cánh tay cong queo liều mạng xua lắc: - Đừng sợ đừng sợ, tôi sẽ không hại cậu, mà tôi cũng hại không được cậu... .Lại nói, cậu như vậy tôi thì có gì có thể hại cậu đây.

Lương Tân trừng mắt nhìn đối phương, run rẩy nói: - Ông thật là quỷ?

Bệnh lao quỷ cười làm lành, dè dặt gật gật đầu: - Cậu đừng sợ, pháp lực của tôi rất thấp, tuyệt đối đánh không lại cậu, đánh không lại cậu, càng hại không được cậu.

Nói xong, bệnh lao quỷ hai tay vừa lật, lấy ra một cái gói được bọc bởi giấy dầu, lật đật mở ra.

Lương Tân đột nhiên ngẩn người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gói giấy dầu trên tay bệnh lao quỷ, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên và tham lam: - Đây là... Đây là thịt? Từ cái gói đó bay lên một mùi hương thần kỳ, khiến cho miệng nó đột nhiên ứa nước miếng, ngay cả cái bụng cũng kêu lên reo réo!

Nhìn thấy thần sắc của Lương Tân, ánh mắt của bệnh lao quỷ có chút mờ đi, nhẹ nhàng nói: - Đây là thịt, thịt bò kho của Tụ Phúc lâu, ăn vào tăng sức lực. Nói xong, đem gói thịt bò kho trong tay nhét vào lòng bàn tay nhỏ bé của Lương Tân.

Lương Tân sợ ngây người.

Ăn thịt, là chuyện mà những tội hộ cho dù là nghĩ cũng không dám nghĩ đến, về phần Lương Tân, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, căn bản là chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thịt chứ đừng nói gì đến ăn.

Sau khi cẩn thận xé một mảnh nhỏ bỏ vào miệng, Lương Tân bỗng nhiên kêu lên một tiếng sợ hãi, cầm theo gói thịt bò kho xoay người chạy vào nhà, dùng sức lay tỉnh Lương thị, người đã sớm đi vào giấc ngủ vì lao động vất vả quanh năm.

Khi bệnh lao quỷ lướt vào trong nhà, hai mẹ con, thậm chí đều quên mất còn có một vị tiểu quỷ khách nhân, đang ngây ngô cười, xé từng miếng từng miếng nhỏ từ khối thịt kia đút vào miệng đối phương... .

Bệnh lao quỷ hít sâu một hơi, xoay người đi ra khỏi cửa, qua một lúc lâu mới trở lại lúc này mặt mũi bầm dập nhưng ở trên lưng lại vác thêm một cái bao không nhỏ. Sau khi trở lại Lương gia, lão ta mang cái bao nặng trên vai đặt xuống bàn để lộ ra: gà nướng, vịt tiềm, trứng kho, nộm dê... .

Lương thị lớn lên cực kỳ xấu xí, trợn mắt há mồm nhìn một bàn tràn ngập đồ ăn những thứ mà mình chưa từng nhìn thấy trước đây chứ đừng nói là nghĩ đến, nhất thời không biết nên nói điều gì cho phải.

Lương Tân so ra còn bình tĩnh hơn, cẩn thân chắn trước mặt mẹ mình: - Mặt của ông......

Bệnh lao quỷ nhếch môi để lộ ra vài cái răng so le không đều nhau: - Pháp lực của tôi quá yếu, lúc ăn cắp những đồ ăn này thì bị người ta phát hiện.

Bệnh lao quỷ chỉ là một tên tiểu quỷ hạng tép riu, nếu hiện hình ra sẽ tránh không được quyền cước của phàm nhân, nhưng nếu ẩn thân mà nói, căn bản là không thể cầm được bất kỳ vật gì của nhân gian.

Lương Tân khuôn mặt đầy vẻ cảm kích, gật gật đầu hỏi: - Ông rốt cuộc là ai, tìm nhà chúng tôi có chuyện gì... Tiếp đó, nó dường như nghĩ đến điều gì đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên toát ra vẻ vui sướng tự đáy lòng, nhìn chằm chằm vào bệnh lao quỷ lớn tiếng hỏi: - Ông là cha tôi sao?!

- Không phải! Lương thị và tiểu quỷ hai miệng một lời, đều hoảng sợ giật mình.

- Vậy ông là ai? Lương Tân ngược lại không thất vọng hỏi tiếp.

Bệnh lao quỷ cuống quýt giải thích: - Tôi là tùy tùng bên cạnh Lương Nhất Nhị, mà Lương Nhất Nhị chính là tổ tiên nhà các vị.

Lương Tân quay đầu lại nhìn mẹ của nó, Lương thị tức thì lắc lắc đầu, bà ta cũng không biết gia đình nhà chồng còn có một vị tiên nhân như vậy, càng chưa bao giờ nghe nói đến vị bệnh lao quỷ này.

Giọng điệu của bệnh lao quỷ từ đầu đến cuối đều là một bộ dạng rụt rè nhút nhát, khi nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt của người đối diện:

- Hơn ba trăm năm trước tôi bị hàm oan mà chết, bởi vì oán niện quá sâu cho nên hồn phách không tan. Nhìn thấy cừu nhân ở ngay trước mặt mà không có lực báo thù, chỉ có thể bằng vào tí chút pháp lực mà không ngừng trêu chọc đối phương, nhưng không ngờ lại dẫn đến sự truy sát của quỷ soa, mắt thấy sắp phải hồn phi phách tán thì Lương đại nhân xảo hợp đi qua, cứu tôi một mạng, còn giúp tôi làm rõ oan tình, chính tay đâm cừu nhân. Cũng từ lúc đó tôi đã lập thệ vĩnh viễn là người Lương gia, đại nhân cấp cho tôi một cái tên, gọi là Phong Tập Tập(Gió hiu hiu)...

Ánh mắt của Lương Tân càng lúc càng tỏa sáng, hỏi liên tiếp: - Lương đại nhân? Tổ tiên nhà tôi là một vị đại quan?Ông ấy còn có thể đánh lui quỷ soa?Ông ấy là thần tiên sao?

Tiểu quỷ Phong Tập Tập thành thật trả lời:

- Lương đại nhân là một vị quan lớn, bản lĩnh cũng rất cao, so với thần tiên tôi thấy cũng không quá đáng, chỉ có điều đại nhân là phàm nhân thân thể, rốt cuộc cũng chỉ có trăm năm thọ mệnh... . Sau này có một lần đại nhân gặp phải thích khách, tôi bị trận ác chiến đó ảnh hưởng, bị trọng thương từ đó ngủ say ba trăm năm. Khi tỉnh lại thì Lương đại nhân đã hóa vũ đăng tiên, tôi mất rất nhiều công sức rốt cuộc tra ra được đại nhân sau đó đắc tội với hoàng thượng, bị trị tội chém đầu, hậu nhân vĩnh viễn làm Tội Hộ. Vì tìm kiếm các vị, tôi đã chạy loạn khắp nơi, cuối cùng nhờ Diêm Vương khai ân, để cho tôi có thể tới báo ơn. Giọng nói của Phong Tập Tập ban đầu thì buồn bực khổ sở, sau đó lại trở bên vui mừng an ủi.

Lương Tân vội vàng truy hỏi: - Vậy tổ tiên nhà chúng tôi phạm vào tội gì ?

Phong Tập Tập lắc lắc đầu, khuôn mặt đầy vẻ tự trách trả lời: - Điều này tôi tra không ra được, tôi pháp lực quá yếu, không thể đi vào nha môn được.

Lương thị rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt từ kinh ngạc đến do dự, cuối cùng biến thành dứt khoát, đột nhiên kéo Lương Tân cùng nhau quỳ xuống trước mặt tiểu quỷ, lắp bắp nói: - Ông là quỷ, nhất định còn có bản lĩnh khác nữa. Xin ông, van ông nhìn vào tình nghĩa với tổ tiên Lương gia, đem đứa trẻ này mang đi đi ...

Phong Tập Tập sợ hãi đến mức mặt quỷ trắng bạch, lập tức quỳ xuống, đối với mẹ con Lương Tân liều mạng khấu đầu: - Tôi, tôi không có bản lãnh lớn đến vậy, tôi cứu không được các vị, thật xin lỗi, thật xin lỗi! Chỉ có điều tôi vĩnh viễn ở bên cạnh các vị, lén trộm thịt cho các vị ăn... Thiếu gia thân thể tốt lên thì có thể vượt qua được khổ dịch.Còn nữa, còn nữa! - Phong Tập Tập sắp khóc đến nơi rồi : - Tôi đi trộm quyền phổ, để cho thiếu gia luyện công phu, có bản lãnh rồi sẽ có cơ hội bỏ trốn... Ông ta khi còn sống làm người trung thực, đến khi làm quỷ thì càng là trung tâm cảnh cảnh, sau ba trăm năm vẫn trăn trở tìm kiếm con cháu của Lương Nhất Nhị để báo ân..........

Phong Tập Tập chỉ là một tên tiểu quỷ bản lĩnh thấp kém, ngay cả phàm nhân cũng đánh không lại thì nói gì đến chuyện dẫn mẹ con Lương Tân bỏ trốn, ông ta cũng chỉ dám hiện thân lúc nửa đêm, ánh mặt trời ban ngày đối với ông ta tổn thương vô cùng lớn.

Một đêm này, Lương Tân tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy quỷ, lần đầu tiên được thưởng thức hương vị của thịt, lần đầu tiên được nghe chuyện của tổ tiên mình...

Lương Tân chỉ là một đứa trẻ, Lương thị cả ngày lao động vất vả, đến sau nửa đêm hai mẹ con kiên trì không nổi rơi vào giấc ngủ sâu. Phong Tập Tập tức thì vội vàng bắt tay làm việc, đầu tiên là đem căn phòng thu dọn sạch sẽ, lại đem y phục, giầy quân đội đi giặt vá chia sẻ với Lương thị một phần công việc, mãi cho đến khi ánh ban mai chiếu rọi mới ẩn độn thân hình biến mất không thấy.

Ngày thức hai tỉnh lại, Lương Tân mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn có chút không dám xác định chuyện tình đêm qua có phải là một giấc mộng đẹp hay không, khi mở mắt ra thì nhìn thấy Lương thị đang ngồi bên cạnh nó, thần sắc lo lắng nhìn nó.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện