Chí Cao Ngự Linh Sự

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

79 Chương
3/5(17 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Chí Cao Ngự Linh Sự là một truyện mới cập nhật của tác giả HoangHenry sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Kiếm hiệp, Dã sử, Huyền huyễn, Du Hí Dị Giới, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Chí Cao Ngự Linh Sự được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Chí Cao Ngự Linh Sự.

Đêm đen mịt mù vốn yên bình, tĩnh lặng ngày nào.

Giờ đây bị thay thế bởi từng cụm vân vụ cuồn cuộn nhộn nhào, tranh nhau chen động, khiến toàn bộ thiên không bị khỏa lấp, tinh vân nhật nguyệt thì bị che phủ hoàn toàn.

Để lại một mảnh thiên không tràng đầy áp lực, trầm lạnh và ngột ngạc đến khó lường.

Phong bạo từng trận gầm thét, rên rỉ đi qua từng hàng cây, mái lầu. Như thể đó là lời đe dọa, tiếng tan khóc của thiên nhiên.

Lôi sấm rền vang trong từng tầng mây, ngóc ngách của bầu trời. Đầy bá đạo, cao ngạo, không chút nào kiêng kị. Như chứng minh lấy cho sự hiện diện của một vị đế vương, từng chấn áp lấy thập phương vạn giới, nay đã trở lại.

Có sấm, có gió, vân vụ mây mù, không có lý nào lại thiếu đi sự hiện diện của mưa giông bão táp.

Từng giọt từng giọt mưa nặng hạt tuôn rơi như thác đỗ, liên miên không dứt như sóng biển, và ầm ĩ điên cuồng hơn cả gió to, lôi rền.

Thật sự.

Những thứ đang kéo tới lúc này, đã chẳng phải là mưa sa, giông tố nữa, mà đó là một thứ gì đó như hiện thân của sự phẫn nộ, tức giận, câm hờn, thù ghét của thương thiên đối với cái đại địa, đối với sinh linh, con người phía dưới.

Nếu không phải phía dưới, chính là một tòa thành thị.

Thứ đã trường tồn qua ức vạn năm tháng, tham gia vào không biết bao nhiêu sự kiện cuộc chiến, chứng kiến lấy từng lần hưng thịnh nguy suy của nhân tộc, và được bồi đấp, gia cố nên bởi hằng hà các loại trận pháp, thuật thức, cấm thuật mạnh mẽ qua hàng thiên niên kỷ.

Thì có lẽ, nơi đây đã bị san thành bình địa từ bảy ngày trước rồi.

Tại phía đông của tòa thành, dựng nên một tòa lầu các.

Tòa lầu các này rất cao, nó cao hơn hẳn so với mặt bằng chung của các kiến trúc, nhà cửa khác trong thành. Thậm chí là ở phương xa, nơi bốn phía tường thành to dày nặng nề ngự trị, bao bọc, bảo vệ lấy nơi đây, cũng không thể nào khỏa lấp, so sánh được bằng nó.

Được xây thành từ một chất liệu gạch kỳ bí, trắng và sáng như bạch ngọc. Kết hợp với loại hình kiến trúc, họa tiết cổ điển đặc biệt, cùng một vần hào quang bạch sắc đầy ấm áp, nhưng không quá chói mắt bao phủ lấy toàn bộ thân mình. Ngôi lầu các cứ thế càng thêm nổi bật trong đêm đen u ám thế này.

Dù đang là nơi trực tiếp hứng chịu tai ương, nhưng lầu các cứ thế hiên ngang, sừng sững như một ngọn hải đăng thông thiên, soi sáng và rọi đường lấy cho những sinh linh yếu đuối, nhỏ bé, không tìm thấy đường.

“Chà chà chà!!!!”

Tại đỉnh của lầu các, nơi tập trung mọi quyền hành và là cấm địa tuyệt mật nhất của nơi đây, một giọng nói khàn khàn già nua vang lên đầy cảm khái.

“Thượng Thiên Nhược Thủy, Phong Vũ Vô Tướng.

Lại thêm 5 thành uy lực của Tử Tiêu Thần Lôi. Tràng diện ít thấy, ít thấy a!!!!”

Người nói chuyện là một lão giả tuổi qua bát tuần.

Mái tóc ông búi cao, bạc trắng khắp cả, thân hình đầy đặng cân đối. Khuôn mặt đầy những nếp nhăn, khắc họa lên sự tang thương, từng trải. Còn ánh mắt đen láy lại đầy ấp nét hiền hòa, sự cơ trí và tự tin.

Điểm nổi bật nhất trên đó.

Là ngay mi tâm, xuất hiện lấy một vệt ngấn dài màu đỏ. Trông như một hình xăm, một ấn ký huyền bí khó lường và đầy sức hút.

Hiện thời, lão giả khoác lấy trên mình, một bộ trường bào trắng đơn giản, không quá hoa lệ, nhưng lại ẩn hàm một sự chỉnh chu, tỉ mỉ và tinh tế đến lạ thường.

Ông hướng lên nhìn trời.

Ánh mắt cơ trí, tự tin ngày thường, nay thêm vào chút gì đó vui vẻ, tự hào. Nhưng khuôn mặt tang thương thì không chút nào che đi nổi sâu lo và mệt mỏi.

“Ngài đã như vậy suốt 1 tuần rồi, Kha lão.” Một giọng nói khác cất lên từ phía sau lão giả.

Đó là một người trung niên tuổi chừng 30.

Ngoài bộ trường bào màu tím, mái tóc đen dài. Thì khuôn mặt của người này có 5 – 6 thành giống với vị Kha lão kia.

Nhất là vệt ngấn ngay mi tâm, từ vị trí, màu sắc, độ dài ngắn, không khác lấy một xê xích nào.

“Ta đã không thể kéo dài, che lấp cho ngài thêm một phút giây nào nữa.

Ngài không quan tâm đến sự vụ, quyết nghị trong gia tộc cũng đành thôi, bởi từ trước đến giờ, mấy thứ đó ngài đã chẳng quan tâm là bao rồi. Nhưng các cuộc họp mặt giữa hoàng thất, cùng các đại phái, danh môn trong Đế Đô, nhằm đối phó với đại tai nạn trước mắt kia, ngài cũng không thèm ngó ngàng gì tới.

Gia tộc, và các trưởng lão trong lầu các, cùng hoàng thất Đế Thành tuy không nói gì về vấn đề này. Nhưng những biểu hiện của họ, rồi những lời đâm chọc của các môn phái, danh gia, đại tộc kia.

Nếu ngài vẫn cứ thế này, ta e rằng…”

Nói đến đây, người trung niên nhân cũng không nói tiếp. Vì chính hắn cùng vị Kha lão này, đều thừa hiểu kết quả tiếp theo đó sẽ là gì rồi.

Trong cái thế giời cá lớn nuốt cá bé, tại tòa thành thị này, nhất là ở hoàng quyền phía dưới, dừng lại đồng nghĩa với việc bị thôn phệ, nghỉ ngơi đồng nghĩa với cái chết.

Tranh giành quyền lực, câu tâm, đấu giác, không nơi không có, không ngày nào là không diễn ra. Ngươi còn sống tại đây một ngày, thì phải tiếp tục chiến đấu, giành giật lấy một ngày.

Cuộc chơi này không có thắng thua, không sớm thì muộn sẽ chỉ còn kẻ sống người chết, kẻ vinh danh người bị quên lãng.

“Tiểu Nguyên tử, Lam nhi chừng nào sinh?” Kha lão bình tĩnh điềm nhiên, đáp lại lời nói của trung niên nhân bằng một câu hỏi.

Nghe Kha lão hỏi, trung niên nhân hiện lên vẻ ngao ngắn, nhưng cũng đầy vui mừng, hạnh phúc.

Hắn rõ ràng kêu là Hạo Nguyên ah, sao ngài một lần hai lượt vẫn không gọi đúng tên ta ah.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện