
Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch là một doc truyen của tác giả Khuyết Danh sáng tác thuộc thể loại Ngôn tình, Đồng nhân, Ngọt Sủng, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Cuộc Tấn Công Ngọt Ngào: Kỹ Thuật Hôn Của Chủ Tịch.
Đêm khuya. Nước Anh.
Tòa lâu đài cố kính uy nghiêm sau buổi tiệc cưới đã dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng nhè nhẹ từ trên cao soi rọi xuống, đã phủ lên cho tòa lâu đài cổ kính hùng vĩ một bước màn mỏng tuyệt đẹp độc nhất vô nhị.
Trên dãy hành lang trải dài, Hạ Băng Khuynh khoác theo bộ lễ phục màu xanh lam đá đi trong loạng choạng, thân hình mảnh mai có lúc lại đụng vào tường, cũng đã va phải trán vài lần.
Đầu mỗi lúc một quay cuồng.
Dường như không còn phân biệt được phương hướng nữa.
Chẳng phải nói rượu cocktail không say sao, tại sao cô mới chỉ uống có hai ly, đã thành ra thế này rồi?
Cảm giác bản thân đã đi rất lâu, lại hình như vẫn luôn ở một chỗ không di chuyển.
Tựa vào tường mò mẫm đến được trước cửa một căn phòng, cô giống như con thạch sùng bám chặt lên cửa, đập cửa cùng với hơi men, “Nhân à, tớ về rồi, cậu mở cửa ra, mở cửa ra…”
Gọi nửa ngày trời cũng không có ai đáp lại, Hạ Băng đành thử tự mở cửa.
Vặn nhẹ một cái cửa đã mở ra, cô đi vào trong bóng tối, loạng choạng đi đến giường, chưa đứng vững đã dúi đầu xuống.
Trong giây phút rơi xuống đó, một tiếng “boong”, cô va phải một vật thể ấm nóng.
“A Nhân...”
Hạ Băng Khuynh lẩm bẩm gọi, đè lên khối thịt âm ấm đó, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên người nằm phía dưới.
Trong bóng tối, toát ra hơi thở hậm hực từ trong mũi, trong không gian yên ắng cực kì rõ ràng.
Giây phút sau đó, đầu cô đã bị đẩy ra xa.
“Ư...”
Hạ Băng Khuynh lại lẩm bẩm trong hơi men, bị đẩy xuống cũng không để ý, chỉnh lại tư thế ngủ, nghiêng người qua ôm lấy “Baymax” bên cạnh.
Ở nhà cô cũng có một con giống như vậy.
“Baymax” bị cô bám lấy không buông, nhắm nghiền mắt lại trong bóng tối, càng lúc càng cau chặt mày lại.
Anh cũng đã uống đến say khướt, không còn sức lực để xử lí việc không ngờ tới này nữa, một thứ nhỏ bé giống như dây leo bám lấy anh.
Anh dùng sức quay lưng lại với cô, tưởng rằng như vậy có thể đẩy cô ra, để anh yên tĩnh mà ngủ, nhưng ai biết được thứ nhỏ bé mềm mại này đã nhanh chóng bám chặt lấy anh, giống như miếng dán dán lên lưng anh vậy.
Nhích ra ngoài một chút, thứ nhỏ bé này cũng theo qua, còn giống như sợ anh chạy mất mà ôm chặt lấy eo anh.
Bực dọc hất lấy bàn tay nhỏ đang ôm eo anh qua một bên, chưa đến 3 giây lại sờ lên eo anh, sau cùng còn không khách sáo gác cả chân lên.
Cô cứ như vậy kiên trì bám lấy anh, quấy rối anh không buông.
Cuối cùng...
Anh không nhẫn nhịn được nữa, quay người lại đè cô xuống…
Nặng.
Hàng mi cong vút của Hạ Băng Khuynh run rẫy.
Từng nhịp thở hừng hực phà lên mặt cô, dưới ánh mặt trời, lớp lông tơ nhẹ nhàng mịn màng trên khuôn mặt nhỏ bé đó, tỏa lên sự bóng mịn đặc thù của người thiếu nữ.
Cô đảo mắt, từ từ hé đôi mắt đang trong cơn buồn ngủ một cách khó chịu.
Cô mơ thấy mình bị một ngọn núi to đè lên không thể cử động được.
Ánh sáng của cả căn phòng đều xoáy vào mắt cô.
Hình bóng trong đôi mắt dần dần hiện lên mỗi lúc một rõ rệt, là một khuôn mặt đẹp, sóng mũi cao, vành môi mỏng, hai hàng lông mày đậm trên trán, hốc mắt sâu, đường viền tinh tế, tuấn tú đến thoát tục.
Cô bỗng chốc giật mình.