
Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền là một truyenmoi của tác giả Vi Nhất Khởi Danh Phí Phí sáng tác thuộc thể loại Đam mỹ, Huyền huyễn, Cổ Đại, Đoản Văn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền.
Editor: Hồ ly tinh
Giáo chủ Giang Tuyết từ nhỏ đã được dạy: Không được cười.
Giang Tuyết không được cười là có nguyên nhân. Làm một Giáo chủ Ma giáo là phải tà mị cuồng quyến phóng đãng bất kham. Nhưng nếu Giang Tuyết nở nụ cười sẽ có lúm đồng tiền bẩm sinh nho nhỏ trên má trái.
Lúm đồng tiền thì lúm đồng tiền, còn cố tình cười tươi rói, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
Sở trưởng lão chỉ tiếc mài sắt không thành kim. Phi! Đường đường là Giáo chủ Ma giáo, đáng yêu cái rắm! Thật quá bôi nhọ tôn nghiêm Giáo chủ!
Bé cưng nào mà chả cười? Y mới năm tuổi, thấy cái gì cũng thật mới mẻ thú vị. Không cẩn thận nhìn thấy một con thỏ trắng lông xù như nắm tay, Giang Tuyết nâng tay nhỏ che miệng, lặng lẽ hé miệng nở nụ cười. Bốp!! Một cái tát không lưu tình hạ xuống mặt y. Thỏ trắng nhỏ lập tức biến thành thỏ hồng nhỏ.
Giang Tuyết khẽ cau mày, khóe miệng rủ xuống. Lại bị lớn tiếng mắng: Không được khóc! Nước mắt vừa trào lên nóng hổi đảo quanh hốc mắt lại phải hấp hấp mũi nuốt xuống.
Bản lĩnh thận trọng của Giáo chủ Ma giáo được rèn luyện ra từ đó.
Năm Giang Tuyết mười bảy tuổi, trở thành Giáo chủ thiếu niên của Tễ Nguyệt giáo. Tất cả các Giáo chủ Ma giáo đều tà mị cuồng quyến, trên dưới bản giáo đều biết, giáo chủ ta là tà, nhưng mà là tà môn tà.
Một Ma giáo, công việc hàng ngày chính là cướp đốt giết hiếp, không chuyện ác nào không làm. Giáo chủ thoạt nhìn tà mị cao lãnh, bễ nghễ chúng sinh, kỳ thực phải luyện công phu không biết ngày đêm, vốn là một thiếu niên trong sáng đáng yêu cứ thế bị Sở trưởng lão dưỡng thành một tượng băng không hơn không kém. Trên bản chất Giáo chủ còn là một bé cưng nuôi dưỡng trong khuê phòng ở Ma giáo, chưa bao giờ được va chạm với giang hồ bên ngoài.
Bên trong Tễ Nguyệt giáo cũng từng có va chạm mâu thuẫn, không phải trấn giữ không được, mà là do Giáo chủ bên người Sở trưởng lão, cùng hai vị Tả Hữu hộ pháp gây ra.
Hồi còn nhỏ Giáo chủ rất hâm mộ Sở trưởng lão, nhưng bây giờ thì không, vì lão đánh không lại y.
Các đời Giáo chủ Ma giáo trước lúc rời đi đều song túc song phi mà đi. Cùng một đại hiệp chính phái, đi. Mỗi một đời Giáo chủ sau khi gặp được tình yêu, sẽ phải lưu lại một bé cưng xui xẻo thay bọn họ quản sự.
Lại như đồng thoại phương Tây, công chúa và ác long nhất định sẽ nảy sinh tình cảm, theo thông lệ giang hồ, tuyệt phối với Giáo chủ Ma giáo phải là một thiếu hiệp chính phái dương quang chói lọi.
Vốn muốn Giáo chủ có thể cám dỗ một minh chủ võ lâm, chỉ là, điều này (sẽ) lại gây tranh cãi quá lớn.
Nhưng mà Giáo chủ từ nhỏ bị nuôi quá tốt, cái gì cũng không biết. Có thể là do Tễ Nguyệt giáo từ từ suy thoái, mấy thiếu hiệp chính phái tìm tới cửa trừ gian diệt ác lứa này, đứa nào lớn lên cũng đều tương đối, ân, không lý tưởng.
Giáo chủ không thích, Sở trưởng lão cũng thấy ngứa mắt. Mắt thấy Giáo chủ dần dần lớn lên, mà Giáo chủ phu nhân vẫn chưa thấy tăm hơi, Sở trưởng lão rất ưu sầu. Lão nghĩ đi nghĩ lại, nếu không vào trực tiếp từ cửa lớn, không phải còn có lòng đất gì đó sao? Play nằm vùng này kia, quả thực cũng rất lãng mạn mà.
Tả Hữu hộ pháp đến nhận mệnh, lập tức bắt tay thanh lý môn hộ, đem toàn bộ Giáo phái từ trên xuống dưới triệt để thanh tra một lần, mục tiêu là để bắt được đối tượng của Giáo chủ. Kết quả, không có kết quả, Tễ Nguyệt giáo mấy năm qua không làm việc gì gây hại quá lớn đến giang hồ, chỉ làm chút công tác cướp đốt giết hiếp thuộc bổn phận, đám chính phái nhân sĩ ngay cả bỏ ra một người nằm vùng cũng không thèm.
Sở trưởng lão rất lo lắng.