
Hệ Thống Sủng Phi
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Hệ Thống Sủng Phi là một metruyenchu của tác giả Chu Nữ sáng tác thuộc thể loại Ngôn tình, Khoa huyễn, Dã sử, Huyền huyễn, Cung Vi Trạch Đấu, Cổ Đại, Hệ Thống, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Hệ Thống Sủng Phi được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Hệ Thống Sủng Phi.
Thành Kiều Châu hạ một trận mưa, trong tường thành cao chín thước (tương đương 3m) lại bắt đầu trận náo động thường niên, có điều bách tính trong thành đều biết, sau lần náo động này bọn họ sẽ nghênh đón ánh bình minh mới.
Thành trì tại phía Nam tổ quốc này rốt cuộc bị vây phá tại năm nó hai trăm bốn mươi tuổi.
Ba vạn binh lực, mây đen áp thành.
Cao Thú tướng quân trẻ tuổi Tô Văn Ca nhìn thành trì trước mặt, trong mắt hiện lên ánh lửa bập bùng.
Phá thành, rất gần rồi.
“Hỏi lại lần nữa, Kiều Châu, có hàng hay không!”
Tô Văn Ca rút cung tên từ phía sau, lập tức nhắm vào lá cờ Đại Cật trên tường thành Kiều Châu, mặt trời rạng rỡ sau cơn mưa, mũi nhọn trên cột cờ trùng với đuôi mũi tên, tướng quân trẻ tuổi khẽ nhướng mày, mũi tên nhọn trong tay bắn thẳng vào đỉnh cờ, “rắc” một tiếng, cờ Đại Cật ngã xuống.
Trên tường thành ồ lên.
Một nam tử trung niên trên tường thành hừ lạnh một tiếng: “Kẻ trung quân không nói chuyện hàng địch, Tô tướng quân cần gì tốn hơi thừa lời. Nếu hôm nay thành Kiều Châu tất phá, đó là kiếp số của Yến Đạo Bình ta. Chiến bất lợi, thành còn người còn, thành mất người mất.”
Dũng sĩ chân chính có can đảm đối mặt với nhân sinh đầm đìa máu tươi. Không ai có thể thật sự không đổi sắc khi đối mặt với đao kiếm, nhưng Yến Đạo Bình làm được.
Dù thành Kiều Châu thật sự mất, hắn nhất định phải đứng thẳng trên tường thành.
Tô Văn Ca thấy vậy thầm gật đầu, trong lòng càng bội phục.
“Yến đại nhân, bản tướng biết ngươi trung dũng, Đại Cật diệt vong là số đã định, Yến đại nhân cần gì cay đắng giữ một tòa thành nho nhỏ, nếu tới Cao Thú ta, người có khí phách như Yến đại nhân nhất định sẽ được Vương ta dùng quan to lộc hậu đối đãi. Huống hồ…”
Tô Văn Ca hơi ngừng, cười nói: “Yến đại nhân có thể không lo lắng cho bản thân, có thể hiến thân vì quốc quân Đại Cật, có thể chết trận sa trường lưu danh hậu thế. Nhưng Yến đại nhân… ngươi có nghĩ tới người nhà trong thành Kiều Châu hay không?”
Yến Đạo Bình kinh ngạc không nói gì.
Tô Văn Ca mỉm cười: “Yến Đại nhân, không muốn nhìn xem đây là ai hay sao?”
Hắn vỗ tay, phía sau tách ra một con đường rất dài, một cô gái mặc váy trắng bề ngoài xinh đẹp bị xiềng xích trói chặt, từng bước đến gần.
Yến Đạo Bình mở to hai mắt.
“Quân Quân, Quân Quân, bé ngoan của cha…”
“Quân Quân, hôm nay cha không thể trở về với con.”
“Quân Quân, cha quá vô năng, sợ rằng không thể giữ thành… Phải nhớ, một ngày thành phá, con nhất định phải bảo vệ bản thân…”
Yến An Quân bất an giật giật hai tay, cảm giác nặng nề trên cổ tay khiến nàng chấn động. Không đúng, rõ ràng vừa rồi nàng còn ở nhà chơi trò chơi, làm thế nào chớp mắt đã chạy tới đây rồi?
Hoặc là…
Đây là xuyên qua sao? Đây là thứ gọi là xuyên qua mà nhiều người tha thiết mơ ước à?
Vậy tình huống hiện giờ là gì? Nàng… ấy thế mà xuyên qua thành tù binh!
Trên tường thành, Yến Đạo Bình mấp máy môi, phát không ra tiếng: “Quân Quân…”
Nàng sửng sốt, ký ức vừa dung hợp nói cho nàng tên thân mật của thân thể này là Quân Quân. Yến An Quân nhìn ông chú vẻ mặt đau thương, mất kiểm soát trên tường thành, thử mở miệng: “Cha?”
“Quân Quân, cha có lỗi với con.” Không ngờ nghe thấy nàng gọi, ông chú này càng thêm kích động như đánh tiết canh: “Quân Quân đừng sợ, cha sẽ cứu con, cha nhất định sẽ cứu con!”
Ánh mắt Yến Đạo Bình mãnh liệt nhìn sang: “Tô tướng quân, ta kính ngươi là tướng quân thành danh của Cao Thú, nay ngươi bắt nữ nhi của ta, ta cũng biết đây là thủ đoạn của mỗi người, chẳng trách ai. Nếu có thể, lúc nay ta lập tức tự vẫn trên tường thành, đổi lấy sự bình an cho con ta.”
“Yến đại nhân, bản tướng lấy mạng ngươi làm gì? Chỉ cần ngươi chịu hàng, bản tướng đương nhiên sẽ cho cha con các ngươi đoàn tụ.”
Tô Văn Ca ghé mắt nhìn thiếu nữ vẻ mặt hoảng hốt, thấp giọng nói: “Chỉ cần ngươi chiêu hàng cha ngươi có thể giữ mạng sống.” Đây cũng là chuyện cô gái này chính miệng đồng ý khi đêm đó hắn đột nhập phủ Kiều Châu bắt cóc nàng.
Đêm đó, nàng nói: “Ta sẽ chiêu hàng cha ta, chỉ cần ta có thể sống sót.”
Vì vậy, hiện giờ hắn chỉ cần ngồi yên trên lưng ngựa chờ thư hàng của Yến Đạo Bình. Yến Đạo Bình là người trung dũng, còn hắn biết đạo ái tài, bởi vậy hắn muốn mang người này về Cao Thú cống hiến cho Hoàng Thượng.
Yến An Quân rút cổ tay, thấy không giãy được khỏi xiềng xích liền nản lòng, nhưng lúc này nghe Tô Văn Ca nói vậy tro tàn trong lòng lại bùng cháy. Chiêu hàng thôi ấy mà, không khác kích động, xúi giục quần chúng là mấy, hơn nữa lúc này chỉ cần khuyên một người kia, rất đơn giản…
Yến An Quân thông cổ họng, mềm mại gọi: “Cha.”
Ông chú đẹp trai trên tường thành lẳng lặng nhìn nàng, như đang chăm chú nghe nàng nói.
“Cha, người có nhớ người từng nói với con thứ gì là khí tiết thần tử không!” Yến An Quân há miệng, phun ra lại thành một câu hiên ngang lẫm liệt như vậy. Những lời này không chỉ khiến Tô Văn Ca nhăn mày mà ngay cả nàng cũng giật nảy mình.
Rõ ràng nàng muốn nói: Cha, chúng ta đầu hàng đi —
Không ngờ nói ra miệng liền thay đổi mất rồi!
Trời ạ… Đây là thế nào!
Yến Đạo bình nghe xong lời ấy đột nhiên được đại cổ động, hắn ngẩng đầu nói: “Khí tiết, chính là “triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ”*, mà cha thân là thần tử, phần khí tiết này sẽ là “cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ”**, Quân Quân, đây là lời cha nói với con khi con còn bé, không ngờ đến nay con còn nhớ rõ.”
*Triêu văn đạo, tịch tử khả hĩ: Câu nói của Khổng Tử trong Luận Ngữ. Nghĩa: Sáng nghe đạo lý, tối chết cũng cam lòng.
**Cúc cung tẫn tụy, tử nhi hậu dĩ: đương thời bản thân cố sức phục vụ, chết rồi con cháu tiếp tục phục vụ.
Yến An Quân nước mắt lưng tròng, định chữa cháy: “Cha à, khí tiết không thể làm cơm ăn, chúng ta hàng đi mà.” Nhưng lời này nói không ra, giống như có người đang bóp cổ nàng, khống chế giọng nói của nàng…
Mẹ kiếp, cứu mạng với…
Trong mắt người xung quanh thành thiếu nữ hai mắt rưng rưng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cha biết khí tiết là gì, bất luận chuyện gì chỉ cần làm theo lòng mình sẽ là một chữ “tốt”! Cha không cần để ý những chuyện khác. Có người cha như vậy, trong lòng Quân Quân chỉ có bội phục!”