
Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở là một đọc truyện hay online của tác giả Thanh Uẩn Tương Ly sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Huyền huyễn, Đồng nhân, Ngôn tình, Đam mỹ, Ngược, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Ngọc Vỡ Hẹn Nhau Mùa Hoa Nở.
Buổi sáng ngày ấy tỉnh lại, giữa không gian sương mù thấm lạnh còn ngửi thấy được một hoa thơm thanh nhã.
Thẩm Huyền Quân nghi hoặc, hình như đó là hoa lê vừa nở.Trên ngọn núi hoang vu vắng lặng này sao có hoa lê được, hay là Tưởng Hoàng đã đốt hương mới giúp y định thần? Gần đây y cứ mơ thấy ác mộng ngủ không ngon.Thẩm Huyền Quân đẩy mành trúc ra nhìn, ngạc nhiên, ngoài trời như đang có tuyết bay, từng cánh từng cánh hoa lê trong suốt thơm ngát lóng lánh sống động, nhảy múa.
Trong lúc y còn đang ngơ ngác Vô Diện đã nhẹ giọng nói: "Là Tưởng công tử trồng cho người đó."Như sợ y không tin, Vô Diện bổ sung thêm: "Đêm qua thuộc hạ thấy công tử mang đến rất nhiều cây lê, rễ cây được bao bọc kỹ trong túi đất, mang từ nơi xa đến.
Đáng ra muốn trồng cây non nhưng sợ cây lớn không kịp ngày lành."Thẩm Huyền Quân nhìn hoa lê bay đầy, đất trời như thay màu áo mới tươi mát thanh thuần không gì sánh được, hơi mỉm cười.
Ngày lành mà Vô Diện nói là ngày thành hôn của y và Tưởng Hoàng.
Bốn tháng nữa sau khi công thành, họ đã có thể chính thức ở cạnh nhau.Y chờ ngày này đã lâu, trong lòng có chút bồi hồi."Đệ ấy đang ở đâu?""Có chuyện gấp người trồng xong đã đi rồi."Thẩm Huyền Quân gật đầu, chợt nghĩ đệ ấy đã vất vả rồi mình nên làm gì đó cho đệ ấy.
Nghiêng đầu hỏi: "Ngươi biết làm bánh bao không dạy cho ta đi."Vô Diện rũ mắt: "Thuộc hạ biết,....nhưng ngươi đừng động vào để thuộc hạ làm cho.""Tưởng Hoàng rất thích món này, ta muốn tự tay làm cho đệ ấy ăn." Y cười vui vẻ xoay người xuống bếp.Thẩm Huyền Quân chưa từng nấu ăn bao giờ, loay hoay với đống bột nhào nhào nặn nặn, cảm thấy mình là đống bột kia bị nhào cho mệt vô cùng.
Y đi đánh trận bấy lâu cũng không mệt như thế, dạo này cứ hay thất thần nhiều lúc còn choáng váng.**Thẩm Huyền Quân đang xem sách, bỗng thấy có bóng đen nhè nhẹ tiếng đến phủ lên, im hơi lặng tiếng bước đến bên cạnh.
Y biết là ai giả vờ không phát hiện, hồi lâu người kia vẫn không chịu lên tiếng mới gấp sách lại: "Đệ đến rồi sao không ngồi xuống."Đêm dài cực kỳ yên tĩnh bóng đêm kéo dài, Thẩm Huyền Quân ngồi bên khung cửa xem sách, trăng non tỏa ra ánh sáng mỏng êm dịu phủ lên người y.
Mông lung khó tả, Tưởng Hoàng ngồi xuống dùng thân thể ấm áp bao bọc lấy y, không chịu lên tiếng nặng nề thở ra hơi dài.Trong lòng hiểu rõ đệ ấy rất mệt, Thẩm Huyền Quân để cho người ôm thỏa thích, ngửa đầu hôn cằm người kia.Hương thơm hoa lê đâu đó thoảng vào, y nhẹ giọng nói: "Đệ có phải rất mệt không?"Tưởng Hoàng cứ đi đi lại lại giữa hai nơi, vó ngựa vội vã ngày đêm, còn dùng thời gian cả đêm trồng hoa cho y nữa."Ta không mệt." Hắn dụi đầu vào hõm cổ y: "Có thích hay không?""Có thích không? ta muốn cùng ca trồng cây non chờ ngày lớn lên nhưng lại nghĩ đến ca gần đây không được khỏe lắm.
Muốn làm ca vui nên mới mang cây lớn về trồng, chúng ta cũng sắp thành thân rồi, sợ không kịp."Mặt y hơi đỏ lên hơi ngoảnh mặt: " Ý đệ là muốn đem vườn hoa đó làm sính lễ sao? Có hơi ít ỏi thì phải."Tưởng Hoàng áp tay lên mặt y quay lại nhìn mình, cười ôn nhu: "Ta biết không có thứ gì xứng đáng đón ca ca về nhà.
Chỉ là...."Hắn nhìn đến chiếc giường trong góc nhà: "Ta muốn cùng ca ca động phòng trước có được không?"Cả người Thẩm Huyền Quân cứng đờ lại, mặt đỏ bừng bừng tựa như dung nham muốn phun trào, đánh ngực hắn: "Đệ nói gì thế?""Ta sắp ra trận thời gian sao đó vô cùng bận rộn, có thể ở mãi trong doanh trại không về.
Ca ca ta sẽ nhớ ca lắm."Thẩm Huyền Quân hơi sửng sốt, luyến tiếc nói: "Phải đi rất lâu sao?"Tưởng Hoàng hôn nhẹ lên mu bàn tay y: "Ta sẽ cố gắng trở về thật sớm, ca ca."Trong lòng ấm áp, khóe mắt hơi ướt: "Chuyện đánh trận không phải ngay một ngày hai, đệ gấp gáp sẽ dễ gây ra chuyện.