Người Ở Nơi Ngực Trái

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

39 Chương
5/5(7 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Người Ở Nơi Ngực Trái là một đọc truyện chữ của tác giả Nhật Lãng sáng tác thuộc thể loại Bách Hợp, Đồng nhân, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Người Ở Nơi Ngực Trái được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Người Ở Nơi Ngực Trái.

"Tiểu đội 111, đây là lần thứ hai mươi rồi. Là lần hai mươi bét bảng rồi đấy các người có biết không?"

Trước thao trường rộng lớn, nam nhân ước chừng tứ tuần dáng vẻ vô cùng phẫn nộ chỉ trích tiểu đội gồm sáu người trước mặt.

"Báo cáo... báo cáo đồng chí Thượng hiệu*, tôi có ý kiến." Một cánh tay cuối hàng dè dặt giơ lên.

*Thượng hiệu: Tương đương cấp bậc Thượng tá.

"Nói đi." Đồng chí Thượng hiệu thấy kẻ muốn mở miệng là xú nha đầu Trương Hàm Vận liền cảnh cáo. "Ngươi nói linh tinh ta liền phạt ngươi đi cọ bồn cầu."

Nghe giáo quan nói vậy, Trương Hàm Vận lập tức ngoan ngoãn chỉnh lại mũ, sau đó làm tư thế đứng nghiêm, đáp: "Cuối tháng sẽ có đợt tập huấn thứ hai, lần này chúng tôi nhất định sẽ vượt lên top 10. Vì thế kính mong đồng chí Thượng hiệu giơ cao đánh khẽ, hãy để chúng tôi thêm thời gian rèn luyện thay vì đưa chúng tôi đi lao động công ích."

"Phải đó, phải đó." Năm kẻ còn lại vô cùng phối hợp đồng thanh hô to.

"Hai mươi lần thất bại thì phải đến mười chín lần các người thề non hẹn biển." Thượng hiệu Chung nhíu mày. "Tóm lại hôm nay từng người phải hít đất một trăm cái sau đó chạy ba vòng quanh sân. Không cải thiện đám lười biếng các người, Chung Thái Châu này thề không mang họ Chung."

"Chắc định đổi thành họ Châu." Trương Hàm Vận nín cười nói với đồng đội kế bên.

"Đào Kiện, Trương Hàm Vận, hai người có ý kiến gì?" Chung Thái Châu đôi mắt sắc bén nhìn thẳng về phía cô.

"Dạ... dạ không..." Cô vội vã thay đổi sắc mặt. "Báo cáo giáo quan, chúng tôi không có ý kiến gì hết."

"Vậy thì bắt đầu đi, từ cô cậu." Cấp trên chỉ tay, cấp dưới đương nhiên phải ngoan ngoãn chấp hành.

Đào Kiện âm thầm nhéo mạnh lưng Trương Hàm Vận, vừa chống tay hít đất vừa oán thán rít qua kẽ răng: "Đều tại cô."

"Còn không phải cậu cũng rất hưởng ứng ư?" Cô điều chỉnh nhịp thở ổn định để không bị từng đợt lên xuống này làm ảnh hưởng.

Kết quả ba mươi cái đầu coi như dễ nhằn, hai mươi cái sau dần dần đuối sức, mười cái còn lại trực tiếp chuyển thành nằm bẹp xuống đất nghỉ ngơi.

"Trương Hàm Vận, cô lập tức tiếp tục cho tôi." Thanh âm sang sảng của Chung Thái Châu hệt như muốn long trời lở đất.

Trương Hàm Vận thở hổn hển, còn nhớ rõ thể lực của cô vốn dĩ không tốt. Ấy thế nhưng sau ngày gia đình gặp nạn khiến phụ mẫu qua đời, cô chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận lời đề nghị mà lão bằng hữu của cha đưa ra - đó là gia nhập trường Sĩ Quan Lục Quân dưới sự giúp đỡ của ông ấy.

Ông ấy còn nói chỉ khi trở nên mạnh mẽ, cô mới tích đủ khả năng để tìm hiểu cái chết của cha mẹ.

Và thoáng cái cũng đã gần ba năm.

Dưới sự giám sát chặt chẽ của Thượng hiệu Chung. Tiểu đội 111 đã tập luyện với cường độ mạnh suốt nửa ngày trời. Cuối cùng sáu người ai nấy đều mệt tới mức chỉ muốn bỏ trốn khỏi thao trường để trở về căn phòng kí túc thân yêu.

May mắn thay, sự giải thoát đã thực sự xuất hiện khi có người đến báo tin rằng Hiệu trưởng muốn gặp riêng Thượng hiệu Chung.

"Tốt nhất các người đừng có lười biếng cho đến khi tôi trở lại." Chung Thái Châu buông lời cảnh cáo trước khi bóng lưng dần khuất xa.

Như nhận được đại ân xá, Lão Đại lập tức ngã vật ra đường chạy, mặt hướng lên trời hô to: "Nghỉ ngơi muôn năm."

Lão Nhị ở một bên xoa xoa cằm trầm mặc: "Chư vị huynh muội, ngộ nhỡ chúng ta thất bại nhiều lần âu cũng đều do việc hạn chế tập luyện hay không?"

Lão Tam vỗ mạnh lên gáy hắn: "Cậu ăn nói thông minh chút, chúng ta thất bại nhiều lần chẳng qua thời cơ chưa chín muồi mà thôi. Làm gì có chuyện hạn chế luyện tập? Chúng ta đã bỏ lỡ buổi huấn luyện nào đâu?"

"Lão tam, huấn luyện là do bắt buộc..." Lão Tứ phủ nhận đáp.

"Mấy người đừng có ồn ào nữa. Phiền chết đi được." Trương Hàm Vận bịt chặt hai tai. Lúc nhỏ cô cứ nghĩ rằng chỉ nữ nhân ở chung một chỗ mới nhiều chuyện, sau khi lớn lên và gia nhập trường quân sự, cả ngày sinh hoạt với đám nam nhân này mới biết thì ra nam nhân tuyệt nhiên còn lắm miệng không hơn không kém.

Điển hình là việc mặc dù cô đã được xếp ở riêng một phòng. Song mỗi ngày đều phải đi gõ cửa nhắc từng huynh đệ hàng xóm xung quanh làm ơn hãy giữ yên lặng nếu không muốn bị giáo quan quản lý kí túc kỉ luật.

"Lão Lục à, tụi này thực sự rất muốn có thêm một nữ giáo quan. Chúng ta sống chung với nhau đã lâu như vậy, tụi này thậm chí còn quên mất rằng cô là nữ hài rồi." Lão Ngũ nằm bên cạnh chọt chọt khuỷu tay cô.

Trương Hàm Vận bĩu môi đá hắn một cái. Sau đó chống tay đứng dậy rồi lảo đảo chạy quanh sân.

"Lão Lục, chúng ta hiếm hoi lắm mới được nghỉ ngơi đấy. Trước khi ông già quái thai thích phạt cọ nhà xí kia quay lại, cô nên tranh thủ dưỡng sức thêm đi." Lão Đại thấy cô chưa gì đã vận động liền oang oang nói.

Trương Hàm Vận phẩy phẩy tay tỏ ý không cần. Cô cảm thấy bản thân nên chủ động sớm ngày cố gắng một chút, chứ dựa vào năm kẻ thiếu tiền đồ kia chỉ e tương lai sẽ trượt cả tốt nghiệp.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện