Nguyên Huyết

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

177 Chương
5/5(37 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Nguyên Huyết là một truyện online full của tác giả Sở Hàn Y Thanh sáng tác thuộc thể loại Đam mỹ, Đồng nhân, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Nguyên Huyết được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Nguyên Huyết.

9:30 PM

Cuộc thi hùng biện toàn quốc dành cho sinh viên đã kết thúc. Trận chung kết, trong cuộc đua giữa hai kỳ phùng địch thủ là đại học QH và đại học BJ, đại học BJ cao hơn một điểm, đoạt được chức vô địch!

Hiện giờ địa điểm tổ chức đã trở thành nơi cuồng hoan của B đại, mà sinh viên bên đại học QH thì tâm tình uể oải, thất vọng chán nản, còn chưa ra khỏi hội trường, BBS (1) của trường đã xôn xao.

Tịch Ca cũng đang xem BBS.

Hắn đang ở tầng hầm để xe nơi diễn ra cuộc thi, ngồi trong xe thể thao màu lam bạc phiên bản giới hạn nhà mình, lật xem các bài viết liên quan đến cuộc thi hùng biện, không ngừng bĩu môi:

Thi biện luận không thắng lại trách mình chỉ ra sai lầm của thành viên trong đội?

Không trách kẻ phạm sai lầm ngược lại đổ hết lên đầu người chỉ ra sai lầm, bọn họ hài hước thật, công lao mấy lần mình bắt được nhược điểm của đối thủ cứ vậy mà bị xóa sạch.

Hắn cảm thấy cực kỳ vô nghĩa, vừa định tắt di động, đột nhiên “tinh” một tiếng, có tin nhắn mới.

Hắn mở ra liền thấy:

“Tịch Ca, tuy rằng cậu rất tốt, nhưng chúng ta không hợp nhau, cậu vốn không phải là người có thể bị một người đàn ông khác chiếm hữu, chúng ta chia tay đi!”

“ĐM…”

Tịch Ca mở lại giao diện tin nhắn, đếm mấy cái tin nhắn lớn nhỏ trong di động.

Một hai ba bốn…

Đây là cái tin nhắn chia tay thứ bảy trong tháng này, chia đều bốn ngày một tin.

Hắn mặt không đổi sắc, hướng chúng nó chỉ trích một thể: “Chúng ta kết giao khi nào, các người rõ ràng chỉ là muốn phát sinh quan hệ với tôi mà thôi, mới gặp nhau ba lần liền đòi lên giường, bị tôi từ chối lại gửi tin nhắn nói chia tay, tôi cũng bất đắc dĩ lắm biết không… Phụ nữ thì thôi đi, đàn ông mẹ gì, tại sao tôi lại phải để đàn ông chiếm hữu??”

Phát tiết xong, Tịch Ca giận dữ ném di động sang một bên, một cước đạp chân ga.

Tiếng động cơ vang lên ầm ầm, trong bóng đêm, xe thể thao màu lam bạc giống như một tia chớp, phi nhanh ra khỏi ga ra!

Trên đại lộ, tia chớp vọt được một nửa, đột nhiên tắt lửa.

Tịch Ca ngồi trong xe đạp mạnh hai cái trút giận, vẫn không di chuyển. Hắn thầm than một tiếng, ra khỏi xe, lấy điện thoại nhắn tin cho quản gia nhà mình:

“Lão Sa, cái xe màu lam kia chết máy rồi, tôi để ven đường, ông tìm người đến kéo về đi.”

Lão Sa trả lời trong vòng một giây: “Cậu lại lái xe, sao cậu dám lái xe hả?!”

Tịch Ca bình tĩnh đáp lại: “Không phải chỉ là bị xe đụng vài lần nên mới mất trí nhớ thôi sao? Thật là, cũng đâu phải tôi lái xe đâm người khác, tôi có gì mà không dám.”

“À mà, ” Hắn lại gửi, “Nhắc nhở thân thiện, ông lại đang cáu kỉnh đó…”

Tin nhắn này không gửi được, chắc hẳn đối phương đã kéo hắn vào sổ đen.

Tịch Ca nhún vai, cất di động, giương mắt phân biệt phương hướng một chút, thân thể vừa chuyển. Giữa đại lộ đèn đuốc sáng trưng và ngõ hẻm u ám tối đen như mực, hắn kiên định lựa chọn cái sau.

Bởi vì con đường này về nhà gần hơn!

Phía sau đô thị hào nhoáng, hẻm nhỏ như thể bị bóng tối nhợt nhạt ôm lấy, mọi ánh sáng lẫn đèn đường càng thêm xa xăm.

Tịch Ca không sợ bóng tối, nhìn chằm chằm tòa bệnh viện sáng rực giữa trời đêm, tính toán khoảng cách đến nhà còn bao xa.

Năm phút đồng hồ? Mười phút? Hay mười lăm phút?

A, đang định ngâm mình trong bể bơi, ăn bánh kem mạ vàng, ngâm mình trong bồn tắm lớn, uống ly champagne trước khi ngủ.

Nói thì chậm mà xảy ra lại nhanh!

Ngay khi Tịch Ca đang mặc sức tưởng tượng ra đủ loại phương pháp thư giãn tối nay, một bóng đen đột nhiên xẹt qua trước mặt Tịch Ca, thổi bay ngọn tóc, rồi ngã xuống thật mạnh dưới chân Tịch Ca!

Tịch Ca: “…”

Biết ngay mà, ở mấy nơi như hẻm nhỏ tối om thế này luôn xảy ra một ít sự kiện không tầm thường.

Hắn thổn thức một tiếng, hai mắt nhìn chằm chằm bóng đen nọ, lấy di động ra, bật đèn, chiếu về phía người đang ngã dưới đất.

Có ánh sáng chiếu rọi, trong đêm tối đột nhiên lóe lên một mảnh bàng bạc.

Là một người ngoại quốc, tuy rằng nhuộm tóc quá bắt mắt, nhưng rất xinh đẹp.

Tịch Ca nghĩ vậy, hắn chọc chọc người nọ hai cái: “Này, có sao không? Tôi gọi xe cứu thương nhé!”

Âm thanh kích thích đến người nằm trên đất.

Người nọ giãy dụa một chút, sau đó xoay đầu lại, mờ mịt nhìn Tịch Ca.

Tịch Ca: “Cậu còn tỉnh à, vậy tôi —— “

Trong bóng đêm: “Cướp đây!”

Hả? Gì đây?

Tịch Ca cẩn thận phân biệt, sau khi xác định giọng nói kia không phải truyền từ người đang nằm trên đất, liền chuyển mắt, nhìn về phía con đường nhỏ vừa đi qua.

Trong bóng đêm, một bóng người mơ hồ không biết từ đâu xông ra!

Kẻ vừa hô “cướp đây” có dáng người gầy yếu, xương gò má nhô cao, trên mặt đỏ lựng, cả người không ngừng phát run, đã rơi vào trạng thái kích động không thể kiểm soát.

Gã run run rẩy rẩy đi ra, đứng cách Tịch Ca ba bốn bước, dùng sức quơ quơ dao gọt hoa quả trong tay:

“Cướp đây! Cướp đây! Nghe không hiểu tao nói gì sao!! Nhanh nộp đồ vật đáng giá trong người ra đây!!! —— “

“Từ từ đợi đã! Anh bình tĩnh, ngàn vạn đừng kích động! Tôi lấy cho anh ngay đây!”

Thấy đối phương căng thẳng, Tịch Ca cũng căng thẳng theo, hắn không thể làm gì khác ngoài việc phối hợp, trước tiên giơ cao hai tay tỏ vẻ mình vô hại, tiếp đến chuyển điện thoại từ tay phải sang tay trái, một tay khác thì móc túi quần, lấy ví tiền ra.

Chồng tiền mặt đỏ chót dày cộm cùng một tấm thẻ mỏng xuất hiện trước mắt tên cướp.

Tịch Ca show tiền mặt: “Trong tay tôi có ba nghìn tiền mặt.”

Hắn lại show di động: “Tài khoản trong Alipay còn một triệu.”

Cuối cùng hắn show thẻ đen: “Còn có một thẻ tín dụng vô hạn ngạch.”

“Được rồi, ” Triển lãm xong một thân phú hào, Tịch Ca dường như được tiền tài hộ thể, tỉnh táo lại. Hắn cầm cả ba đồ vật trên một tay, xếp hàng theo hình quạt, “Ba thứ này cho anh chọn một, anh chọn cái nào?”

Tên cướp ngây ngẩn: “Còn phải hỏi? Đương nhiên là thẻ ngân hàng!”

Tịch Ca có lòng tốt nhắc nhở: “Nhưng nó có mật khẩu.”

Tên cướp trầm tư: “Alipay?”

Tịch Ca: “Nhưng nó cũng có mật khẩu.”

Tên cướp: “Tiền mặt?”

Tịch Ca: “Nhưng nó rất ít, rất ít rất ít rất ít.”

Tên cướp: “Mày chơi tao?”

“Sao anh có thể nói như vậy ——” Tịch Ca dứt lời, tay khẽ chuyển, di động vốn chỉ nhìn thấy mặt sau giờ chuyển sang mặt trước, giao diện liên lạc với 110 xuất hiện trên màn hình.

Hắn vô cùng tiếc nuối nói:

“Tuy rằng đúng là tôi đang chơi anh thật.”

Hẻm nhỏ yên tĩnh.

Trong yên tĩnh, mạt đỏ trên gò má tên cướp một đường lan xuống tận cổ, gân xanh giật kinh hoàng, ba giây sau, lý trí gã đứt phựt, nổi giận gầm lên một tiếng:

“Mày muốn chết —— “

Gã giơ cao dao gọt hoa quả, đâm thật mạnh về phía Tịch Ca.

Nhanh như cắt, Tịch Ca nghiêng người sang trái, thành công tránh thoát mũi dao, nhưng vị trí quá hiểm, vẫn bị dao cắt qua một đường trên tay.

Từng giọt máu tí tách rơi xuống, mang theo hương vị độc nhất tản ra trong đêm tối.

Chẳng ai chú ý tới, người nằm trên mặt đất bỗng nhiên giật một cái.

Ngay sau đó, bóng đen nhảy dựng lên, lao thẳng về phía Tịch Ca!

Trong đêm tối, Tịch Ca chỉ cảm thấy như mình bị xe đụng mạnh một cái, chưa kịp phản ứng đã bị người nọ áp đảo đè lên, hắn đầu váng mắt hoa, trong lòng miên man suy nghĩ:

Trước kia mình liên tục bị xe đụng rồi mất trí nhớ chắc cũng có cảm giác thế này?

Thật nặng…

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện