Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

33 Chương
3/5(15 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà là một truyện hay online của tác giả Hoàng Nhiên sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Đô thị, Huyền huyễn, Hài Hước, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Nhặt Một Vị Thiên Tôn Về Nhà.

Mỗi buổi sáng thức dậy, Trần Khai lại cảm thấy vô vị, tẻ nhạt.

Ngày nào cũng như ngày nào, đến công ty làm việc, làm việc xong lại về nhà. Không có gì mới mẻ cả, cứ như thế cho đến hết cuộc đời của hắn.

Nhiều lúc, Trần Khai cứ nghĩ rằng có một lúc nào đó hắn cũng nhận được một cái hệ thống hay là chiếc nhẫn gì không.

Nhưng giấc mơ chung quy chỉ là một giấc mơ.

Cuộc sống của hắn cứ trôi qua như vậy, cho đến một ngày hắn tỉnh dậy, một thế giới khác mở ra với hắn

- --

"Reng...Reng...Reng!!!"

Tiếng chuông báo thức vang lên. Như mọi ngày, Trần Khai định đưa tay lên để tắt, nhưng rồi mọi thứ lại yên tĩnh trở lại.

"Thật tốt quá, yên tĩnh như thế này có phải tốt hơn không?"

Trần Khai lẩm bẩm. Không có tiếng chuông báo thức, hắn có thể ngủ tiếp rồi. Dù sao hôm nay là ngày chủ nhật. Không phải đi làm.

...

Hình như có gì đó sai sai?

Hắn sống một mình phải không?

"Là ai? Ai tắt đồng hồ báo thức?"

Trần Khai bật dậy, cả căn phòng trọ nhỏ hiện ra trong mắt hắn. Trong cả căn phòng không có ai cả. Trần Khai thở phào:

"Chắc là mình nhầm rồi. Cứ tưởng có ai đột nhập vào nhà chứ..."

Hắn vừa dứt lời, tiếng xả nước từ trong nhà vệ sinh vang lên. Chắc chắn là có ai đó đã xả nước rồi.

Trần Khai:...

Bà mẹ nó! Hắn quên mất nhà vệ sinh!

Đầu năm nay kẻ đột nhập còn thoải mái như vậy? Tắt đồng hồ báo thức rồi còn dùng nhà vệ sinh...

Nghĩ như vậy, Trần Khai bật dậy khỏi giường, tay cầm điện thoại lên, tay nhập vào số đến đồn cảnh sát.

Hắn rón rén đi ra khỏi giường, nhè nhẹ bước chân đến gần phòng vệ sinh.

Vào lúc ấy, cửa phòng vệ sinh mở ra.

"A lô! Có phải cảnh sát đó không? Phòng tôi bị người đột nhập..."

Trần Khai bấm gọi rồi nói ngay tức khắc. Không chần chờ gì cả.

Nhưng đang nói, hắn bỗng nhiên khựng lại.

Từ trong nhà vệ sinh, một bóng người đi ra, đó là một thiếu nữ khá xinh đẹp, trên người mặc một bộ áo cổ trang màu đỏ thẫm, khuôn mặt như tiên như ngọc. Nàng nhìn hắn, khẽ cười đáp:

"Ngươi tỉnh rồi. Có biết là thiếp chờ ngươi lâu lắm không?"

"Hả?"

Thiếp??? Bây giờ là thời nào rồi còn xưng hô cái này?

Chờ hắn?

Chuyện gì đang xảy ra?

Tiếng nói ở điện thoại vang lên cắt đứt bầu không khí yên tĩnh.

"A lô? Anh có việc gì cần báo cáo với chúng tôi ư? A lô? A lô?"

Trần Khai tỉnh táo lại, vừa định đáp gì đó thì chiếc điện thoại bỗng bay ra khỏi tay hắn rồi lơ lửng trước mặt cô gái này. Nàng nói vào chiếc điện thoại:

"Không có gì thưa ngài. Tôi gọi nhầm số"

Sau đó, nàng bấm tắt điện thoại ngay. Híp mắt cười nhìn vào Trần Khai, nói:

"Ngươi manh động quá đấy, bạn nhỏ."

Trần Khai nhìn hiện tượng kỳ lạ trước mặt, cất giọng hỏi:

"Vừa nãy cô đã làm gì? Siêu năng lực? Cô đột nhập vào nhà tôi vì cái gì? Cô đang cosplay?"

Chỉ thấy nàng khẽ đưa tay lên môi, nhẹ giọng nói:

"Ngươi có quá nhiều vấn đề quá đấy. Chúng ta định đứng trước nhà vệ sinh như thế này ư?"

- --

Hàng nghìn năm trước, từng tồn tại một loại người tự xưng là "Luyện khí sĩ". Thông qua các loại công pháp, võ kỹ để tu luyện ra một thứ gọi là "khí"

Họ có những sức mạnh vượt bậc, có thể hô mưa gọi gió. Sống tồn tại hàng trăm năm liền. Họ bắt đầu thành lập môn phái, hệ thống tu luyện. Dần dần, luyện khí sĩ trở nên phổ biến với mọi người.

Vào lúc đó, từng có những người đứng trên đỉnh của thế giới này. Đã từng có người có ý định phá vỡ cực hạn, thành lập ra một hệ thống tu luyện mới. Nhưng họ đều lần lượt thất bại, có người thân tử đạo tiêu, có người tàn phế suốt đời...

Kể đến đây, bỗng nhiên thiếu nữ dừng lại...

Trần Khai thấy thế, mặt nôn nóng hỏi:

"Nhưng như thế thì liên quan gì đến tôi?"

Thiếu nữ nhàn nhã nhấp một ngụm trà, đáp:

"Rồi thiếp thành công phá vỡ cực hạn. Nhưng tiên lực trong cơ thể của thiếp bị hao tổn quá nhiều. Thiếp không còn cách nào khác ngoài việc tự phong ấn mình vào chiếc bình rồi ngủ say mấy ngàn năm."

Trần Khai ngạc nhiên, nhìn về phía đầu tủ. Chiếc bình đã biến mất, trên tủ không hề có gì nữa.

Chả lẽ những gì mà nàng nói là thật?

Nếu không thì tại sao nàng có thể làm cho chiếc điện thoại lơ lửng được?

Trần Khai nhìn cô gái trước mặt. Mái tóc đen nhánh dài ngang hông, một bộ áo dài màu đỏ thẫm làm nổi bật lên vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt toát lên vẻ nhàn nhã.

Như nhận ra điều gì, Trần Khai chợt hỏi:

"Khoan, cô đã ngủ đông suốt 2000 năm? Thế thì cô lấy đâu ra bộ áo cổ trang đó?"

"A... Ngươi nói bộ áo này ư? Bộ đồ này thiếp lấy ở căn nhà bên cạnh ngươi."

Trần Khai:...

Ăn cướp?

Mà bây giờ còn có người đi sưu tập áo cổ trang ư?

Như chợt nghĩ ra điều gì đó, Trần Khai hai mắt sáng lên nhìn về thiếu nữ trước mặt:

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện