Thiên Địa Bất Nhân, Tán Tu Bất Diệt!!!

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

1 Chương
4/5(6 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Thiên Địa Bất Nhân, Tán Tu Bất Diệt!!! là một truyện mới cập nhật của tác giả Thiên Lệ sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Kiếm hiệp, Huyền huyễn, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Thiên Địa Bất Nhân, Tán Tu Bất Diệt!!! được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Thiên Địa Bất Nhân, Tán Tu Bất Diệt!!!.

Trên một bãi cỏ xanh mướt đầy sương sớm trong một khu rừng vào buổi sáng ban mai yên ả có một thân ảnh đang trải dài trên thảm cỏ

-A… Một tiếng ngáp dài được phát ra từ một thiếu niên khoảng 16 tuổi đang bắt đầu ngồi dậy trên thảm cỏ.

-Oái

Tiếng kêu thất thanh phát ra khi hắn ngồi dậy và phát hiện ra mình đã nằm ở trong khu rừng từ khi nào. Mang theo vẻ mê man và ngơ ngác hắn bắt đầu nhìn ngó xung quanh với vẻ mặt như không thể tin nổi rằng mình lại xuất hiện ở đây vốn ra là không nên như vậy

-Đây… Đây là đâu?

Vẻ vắng lặng của khu rừng đã đủ cho thấy rằng ở đây sẽ không có ai ngoài bản thân, với sự cơ trí của mình có lẽ hắn cũng hiểu rằng có kêu lên cũng là vô dụng nếu muốn tìm ra đây là đâu thì tốt nhất nên giữ sức vào việc tìm kiếm hơn là la toáng lên trong vô vọng.

-Rốt cuộc ta là ai?

Nhìn lại bộ quần áo mình đang mặc vẻ mê man trong mắt hắn càng đậm đến bây giờ hắn vẫn không thể hiểu nổi vì sao mình lại ở đây và quan trọng hơn hết là hắn là ai?! Hắn không biết, không ai biết, điều này làm hắn cảm thấy sợ thật sự sợ giống như giữa thiên địa núi rừng bao la, giữa trởi đất bây giờ chỉ có mình hắn, cảm giác cô độc bao phủ tâm thần này càng nhiều dần dần nâng cao và tạo ra hắn cái cảm giác vô cùng suy sụp.

-Nhưng, đây không phải là lúc để ta sợ hải cần phải đi ra khỏi đây và tìm hiểu xem rốt cuộc đây là nơi nào quan trọng hơn là ta là ai.

Có mục tiêu vẻ suy sụp trong mắt hắn đã giảm bớt đi phần nào nhưng thủy chung vẫn còn cô đọng lại mãi không tan. Trong khu rừng mênh mông này phóng tầm mắt đi khắp cũng chỉ là cây và cây không có lấy một giấu chân người có thì cũng chỉ là vài loài thú rừng, trên đường đi hắn vẫn đi một mạch chưa có lấy một lần nào nghĩ ngơi tuy vậy nhưng phía trước vẫn là rừng cây bạt ngàn.

Giữa trưa cuối cùng hắn cũng tìm thấy một con suối

- Tuy đây vẫn chưa phải là ra khỏi nơi này nhưng có nước uống vẫn có thể đi tiếp cộng thêm quả dại hái ven đường không cần phải lo việc ăn uống nữa rồi, mục tiêu đã rõ ràng cần phải thực hiện ngay.

Trong lòng nghĩ như vậy sự quyết tâm đã lên đến đỉnh điểm, quyết tâm ra khỏi nơi này, quyết tâm tìm hiểu xem bản thân là ai. Cứ như vậy ngày đi, đêm ngủ trên các nhành cây để tránh bớt thú dữ bên dưới là đống lửa cháy tí tách tạo ra một chút hơi ấm trong đêm lạnh, nhưng đây chỉ là bề ngoài ngọn lửa kia thủy chung vẫn không xua đi được cái giá rét trong lòng hắn sự cô quạnh quấn lấy sự sợ hãi, một cảm giác đến bản thân mình còn không nhớ rõ là ai cảm giác ấy rất đáng sợ, thật sự đáng sợ.

Đã ba ngày kể từ khi hắn tỉnh dậy trên thảm cỏ kia một mạch đi thẳng trong khu rừng nhưng vẫn không thể ra được bên ngoài, dần dần hắn đã không thể chịu đựng được sự mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần dồn nén lên người một thiếu niên như hắn, nhưng như vậy có đáng là gì hắn cần biết được mình là ai? Mình đến từ nơi nảo? Vì sao lại ở nơi này?.

Đến ngày thứ năm bước chân của hắn đã chẳng thể lê nổi nữa, rất mệt thật sự rất mệt cảm giác như thân thể muốn sụp đổ xuống vậy chỉ có nằm xuống mới giúp cho mình khá hơn nhưng hắn lại không thể làm như vậy, hắn cần phải đi tiếp, ra khỏi đây, nhưng hắn đã kiệt sức sau khi tìm được một chỗ trống trải tựa người vào một thân cây định là sau khi khá hơn sẽ đi tiếp nhưng khi ngồi xuống hắn lại không kìm được và đã ngủ thiếp đi. Giấc ngủ này rất dài, rất dài….

Giấc ngủ say sau một chặng đường dài và đầy mệt mỏi, ai rồi cũng sẽ phải nghĩ ngơi thiếu niên kia cũng không ngoại lệ. Trong giấc ngủ hắn mơ thấy mình đang ở một nơi rất đẹp hình như là ở trong một ngôi nhà rất gọn gàng, hắn thấy mình đang ở trong một căn phòng bên cạnh là một chiếc giường ngủ, trên đó không ngờ còn có một thân ảnh rất quen thuộc, là một thiếu niên! Làm cho hắn hoảng hốt hơn là không ngờ khi đến gần lại thấy thiếu niên kia không ngờ lại giống hệt như mình ngay cả quần áo trên người cũng giống như mình bây giờ. Trong vẻ mê hoặc trong mắt hắn lộ ra một tia minh ngộ nhưng lại rất mơ hồ quanh quẩn không thể tìm ra, dường như phía trước là một tấm màn sương mù nhưng lúc này hắn có làm thế nào cũng không xua đi được, càng nghĩ lại càng mơ hồ.

-Cạch! Một tiếng động chợt vang lên trong tâm thần, lúc này giấc mơ đến đây là kết thúc cho đến lúc thức giấc cảm giác mê man thủy chung vẫn quanh quẩn trong đầu không tan.

Nhưng chưa kịp thoát khỏi mơ hồ thì cảnh tượng trước mắt lại khiến hắn thất kinh:

-Đây, đây là.

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện