Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Quyển 3 Chương 7: Rời đi hay không rời đi

Thanh Thành tuyệt đối không nhỏ, Thái tử điện hạ thân tại triều đình cũng không phải thường xuyên đi đến dân gian, bên trong tửu lâu, nhưng lại vừa khéo, ta liền trùng hợp gặp được Thái tử Triệu Thành.

Ta đột nhiên cảm thấy vận khí của ta thật tốt, tốt đến nỗi có thể xuyên qua sống lại, có thể tại Thánh môn gặp được môn chủ Bộ Phong Trần mà Thánh môn đệ tử bình thường cả đời đều không thể gặp, có thể ở Giang Thành gặp được hoàng đế Bạch Hà, còn có thể ở Thanh Thành gặp được Triệu Thiệu cùng Triệu Thành.

Vận khí tốt lại tốt, ta đã đói bụng, được Thái tử mời ăn cơm cũng thế, ta sẽ không khách khí.

“Ngũ ca, vị này chính là Thu đại ca mà đệ đã nói, hắn ở Giang Thành của Thần Quốc mở một khách điếm tên gọi Nhất Song Nhân xa hoa vô cùng, giống như tiên cảnh vậy a!” Triệu Thiệu vừa giới thiệu, vừa lặng lẽ nháy mắt với ta.

Ta hướng tới hắn cười cười, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ hiểu được ý tứ của hắn, xem ra Triệu Thiệu chẳng những không có nói cho Triệu Thành chuyện ta nhờ hắn giúp, ngay cả việc ta biết thân phận miền Nam tiểu vương gia cũng không có nói, như vậy cũng tốt, miễn cho ta phải hành lễ với vị Thái tử này.

“Tại hạ Thu Thiên Ca, mặc dù mở khách điếm ở Thần Quốc, nhưng vẫn thích đi thăm thú phong cảnh các nơi, không nghĩ đến vừa tới Thanh Thành miền Nam lại gặp được nhị vị.” Ta cười đối Triệu Thành nói.

“Aha ha, nguyên lai là bằng hữu của Triệu Thiệu, Thu công tử là bằng hữu của tiểu đệ, dĩ nhiên cũng là bằng hữu của ta, tại hạ Triệu Thành, đến đến đến, mời lên lầu, nếu Thu công tử không chê liền cùng chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm.” Triệu Thành biểu hiện bộ dáng đỉnh đạc, cùng Triệu Thiệu có vài phần giống nhau.

Bất quá đây đều là biểu hiện giả dối, loại biểu hiện tùy tiện này đích xác dễ dàng làm cho người ta thả lỏng cảnh giác.

Ta đi theo hai huynh đệ Triệu Thành, Triệu Thiệu lên lầu, nơi này không nóng bức, tầm nhìn phong cảnh cũng phi thường tốt, trên bàn cơm đã dọn xong đồ ăn cùng rượu, trừ bỏ Triệu gia huynh đệ, phía sau bàn cơm còn có ba người, một nam hai nữ.

“Vị này chính là bằng hữu của ta Thu Thiên Ca công tử, Thu đại ca, đến ta giới thiệu với ngươi, vị này chính là thiếu chủ của Thanh Thành, đồng thời cũng là hảo bằng hữu của ta Lâm Thiểu Quần”, Triệu Thiệu chủ động giới thiệu những người ở bên bàn cơm “Hai vị cô nương đây chính là hai đóa danh hoa của Thanh Thành, chính là Như Hoa cùng Như Ngọc hai cô nương tài mạo song toàn.”

“Thu công tử.” Lâm Thiểu Quần đứng lên chủ động chào hỏi, nhìn bộ dáng hắn tỏ vẻ nịnh nọt cùng nghi hoặc, đại khái là hiểu lầm ta cùng Triệu gia hai huynh đệ quen biết, quen biết thì có quen biết, chỉ là cùng Lâm Thiểu Quần nghĩ phỏng chừng không giống.

“Nguyên lai là Thanh Thành thiếu chủ, quả thật là tuổi trẻ anh tài, kính ngưỡng đã lâu.” Ta hướng tới hắn thở dài nói.

Nghe xong một khen tặng của ta, Thanh Thành thiếu chủ tươi cười càng đẹp mắt.

“Thu công tử.” Nũng nịu vài tiếng dĩ nhiên chính là Thanh Thành hai đóa danh hoa, Như Hoa cùng Như Ngọc cô nương.

Ta hiện tại phát hiện một khuyết điểm mà từ lúc quen biết với Bộ Phong Trần trở về sau, mặc kệ là nhìn danh hoa hay là mẫu đơn gì đó đều không cảm thấy có chỗ nào đặc biệt đẹp, aizz…

Tiếp đón xong, cuối cùng có thể ngồi xuống ăn cơm rồi.

Ta rất không khách khí gắp khối giò đỏ ửng bỏ vào trong bát, ngày hôm qua không được ăn, hôm nay phải ăn liền hai cái mới được, đã sớm đói bụng ta cúi đầu ăn uống, cũng không nghe rõ hai vị cô nương kia nói cái gì đó với ta, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt hai cô nương có chút khó chịu.

“Thu công tử, ăn chậm một chút, chúng ta muốn mời ngài một chén rượu.” Hai cô nương kính rượu ta.

“Không cần đâu, đa tạ.” Giữa trưa mà uống cái gì rượu, bị hai nữ nhân chuốc rượu, ta như thế này cũng không biết nên làm sao.

Huống chi, ta cũng không có tâm tình đi bận tâm đến tâm tình của mỹ nữ, hai mỹ nữ cảm thấy không thú vị liền quay qua hầu hạ Triệu Thành cùng Lâm Thiểu Quần.

“Thu đại ca, ngươi đói bụng bao lâu rồi! Sẽ không phải là cãi nhau với Bộ tiên sinh, kết quả ngươi liền chơi trò bỏ nhà trốn đi?” Triệu Thiệu tiểu tử này thấy ta tựa hồ rất vui vẻ, giờ phút này nhìn thấy ta ăn uống như lang thôn hổ yết, cũng không quên ở bên cạnh trêu chọc, tiếp tục ba hoa như lúc ở Nhất song nhân khách điếm, không có việc gì liền dùng Bộ Phong Trần trêu đùa ta.

Nghe hắn nhắc tới Bộ Phong Trần, khẩu vị của ta liền biến kém.

“Thu đại ca, nhìn sắc mặt này của ngươi là biết cãi nhau với Bộ tiên sinh, ai nha, hai người các ngươi cùng thật là, cũng không có việc gì làm liền suốt ngày cãi nhau, Bộ tiên sinh bộ dạng đẹp như vậy, đối với ngươi cũng tốt như vậy, Thu đại ca ngươi đối với Bộ tiên sinh cũng tốt chút đi!” Vừa rót rượu cho ta, Triệu Thiệu vừa cười hì hì nói.

Một phen đoạt chén rượu uống một ngụm, ta trừng mắt nhìn Triệu Thiệu, lạnh giọng cười nói: “Hắn nếu thật tốt như vậy, vậy ngươi đi mà tốt với hắn.”

“Ngạch —- Bộ tiên sinh tựa như tiên nhân, phàm phu tục tử như ta làm sao mà nuốt được.” Triệu Thiệu cười gượng hai tiếng, phỏng chừng là còn không có quên lúc ở Nhất song nhân khách điếm bị Bộ Phong Trần đánh.

“Vị kia Bộ tiên sinh là lão bà của Thu công tử?” Triệu Thành đang nói chuyện với Lâm Thiểu Quần đột nhiên sáp lại nói một câu.

“Không phải.” Ta trảm đinh chặt sắt nói.

“Đúng vậy!” Triệu Thiệu đồng thời nói.

Ta vừa uống rượu, vừa âm thầm hung hăng đá Triệu Thiệu một cước, tên ngu ngốc Triệu Thiệu này cư nhiên hô ra: “Ôi, Thu đại ca ngươi đá ta làm cái gì, ngươi nếu không cùng Bộ tiên sinh có mờ ám, như thế nào mở khách điếm gọi là ‘Nhất song nhân"”.

“Ha ha ha, nam tử cùng với nam tử cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm, ở miền Nam tư tưởng rất cởi mở, Thu công tử cũng không quá mức kiêng kị.” Triệu Thành lại cười ha ha, phân giả ngu này của hắn ở trong mắt ta chính là thật sự ngu ngốc, phỏng chừng ở dưới lớp mặt nạ ngu ngốc kia, Thái tử điện hạ cũng sẽ không có dụng tâm giả ngu.

“Đúng thế, đúng thế!” Triệu Thiệu còn ở bên cạnh châm ngồi thổi gió “Ha hả, Thu đại ca, miền Nam chúng ta chính là từng có nam nhân cùng nam nhân lập gia đình! Nếu ngươi cùng Bộ tiên sinh muốn thành… Ôi, đã biết, ta không nói là được chứ gì, chân ta sắp bị ngươi dẫm nát!”

“Thu công tử, hai ngày sau ở Thanh Thành sẽ cử hành võ tuyển đai hội, đến lúc đó không ít võ lâm hào kiệt sẽ đến, không biết Thu công tử có an bài gì không, nếu không có chi bằng lưu lại xem, dù sao đây cũng là cơ hội ngàn năm có một.” Thanh Thành thiếu chủ Lâm Thiểu Quần cười nói.

Triệu Thiệu ở bên cạnh phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy! Đến lúc đó sẽ có không ít cao thủ tới, xem bọn hắn đánh nhau cũng là không tồi, ha ha ha…. Bất quá Thu đại ca, Bộ tiên sinh cũng biết võ công phải không, đến lúc đó cũng nhờ Bộ tiên sinh ra tay, thế nào?”

Triệu Thiệu không đề cập đến Bộ Phong Trần sẽ chết hay sao ấy?

“Nghe nói Thu công tử cùng Bộ tiên sinh là phú khả địch quốc, muốn Bộ tiên sinh ra tay cũng không phải dễ dàng, bất quá nếu có cơ hội, cũng xin cho tại hạ nhận thức Bộ tiên sinh.”

Triệu Thành ở bên cạnh mỉm cười nói, nhìn ngữ khí của hắn cũng không có chút nào để ý, cũng coi như lời khách sáo mà thôi.

Triệu Thiệu này là một tên chơi bời lêu lỏng thì liệu có biết nhìn người hay không? Cho dù ta hiện tại, thoạt nhìn cũng có chỗ nào đặc biệt đẹp, huống chi còn què một chân.

Triệu Thành có thể tiếp nhận Triệu Thiệu người đệ đệ này, làm sao không phải vì Triệu Thiệu ‘vô năng’ đâu?

Năm đó lão hoàng đế của Thần Quốc còn sống, lão nhân kia đã nghĩ đem đứa con mà hắn yêu nhất trở thành hoàng đế, cũng không ít đại thần ngán đường bị hắn diệt trừ, khi đó nếu không phải lão ta cũng muốn đem ta trừ bỏ, ta cũng sẽ không đứng ra tranh quyền đoạt thế.

Có thể thấy muốn sinh tồn ở hoàng cung, hoặc là cực kỳ thông minh, hoặc là cực kỳ ngu dốt, có đôi khi ngu một chút càng thoải mái, giống Triệu Thiệu như vậy cầm tiền đi chơi còn so với hoàng đế vui hơn nhiều.

Ăn uống no say, Triệu Thiệu liền kéo ta lại, ta có chút không thoải mái gạt tay hắn ra, hỏi: “Làm gì vậy?”

“Thu đại ca, ngươi tìm được chỗ ở không? Trong Thanh Thành hiện tại đều kín hết chỗ, thiệt nhiều khách điếm đều đã đầy, ngươi nếu không có chỗ ở chi bằng theo chúng ta đi đến phủ chủ thành trụ lại, hắc hắc, ta khi đó ở Nhất song nhân khách điếm cũng ở không một thời gian, lần này coi như Triệu Thiệu ta biết ơn hồi báo.” Triệu Thiệu nói.

Tiểu từ này ít ra còn tính người! Ở lại phủ chủ thành? Như vậy cũng tốt, dù sao Bộ Phong Trần có thể ở tướng quân phủ, huống chi hiện giờ ta cũng biết được chuyện của thuộc hạ cũ rồi, cũng không tất yếu phải đến Hoàng thành ngay, mặc kệ là miền Nam hay Thần Quốc, ta hiện tại đều có thể tùy tâm sở dục (tùy theo lòng mình) mà đi.

Hiện giờ ở phàm trần ta cũng không có vướng bận gì, không có sự tình gì đặc biệt muốn làm, có lẽ cũng có thể rời khỏi Bộ Phong Trần.

Này cũng là một cơ hội, rời khỏi, kỳ thật cũng không tất yếu là phải quay về.

Ta không thể tiếp tục dây dưa, phải cùng Bộ Phong Trần dứt khoác hoàn toàn.

“Được, ta đây tạm thời đến ở cùng các ngươi.” Ta đối Triệu Thiệu nói.

Đến lúc đó, tìm cơ hội rời Thanh Thành, cũng rời Bộ Phong Trần nam nhân kia.