Nỗi phiền muộn của công chúa Ma Cà Rồng Hikikomari

Sinh nhật Komarin năm 2022

(Đây là truyện ngắn do tác giả viết đăng lên Twitter/X để mừng sinh nhật Komarin vào năm 2022. Mốc thời gian được đặt sau những sự kiện diễn ra trong quyển 6, nhưng sẽ không có spoil nên các bác cứ đọc tự nhiên để chia vui với Komarin nhé.)

“Chúc mừng sinh nhật Komari-sama. Tiểu thư vừa tắm xong, xin hãy dùng chút sữa tươi đi ạ.”

“Ừm, ta cảm ơn.”

Tại gian tiếp khách trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Tôi nhận chai sữa bò từ tay Vill rồi đưa lên miệng.

Uống xong, tôi “Khà!” một cái, không làm sao cưỡng lại độ ngon lành này cho được. Còn ngậy còn dịu gấp cả trăm lần cái thứ tiết canh kia. Thôi, từ giờ phải sống bằng sữa bò mới được.

“Đáng tiếc thay,” – Vill nói, tay xoa nắn bờ vai tôi – “có uống bao nhiêu sữa đi nữa thì Komari-sama cũng không cao lên được đâu ạ.”

“Xạo ke. Uống cái là ta biết, cái sữa này có vị ‘giúp ta cao lên’.”

“Hì hì.”

“………… Cười gì? Nắn vai ta thế mà còn không biết từng khớp xương trong tay đang rộn lên vì vui sướng hả?”

“Thưa không. Em chỉ nghĩ, làm người ai cũng phải có cho mình ước mơ và hy vọng.”

Con nhỏ này bị làm sao vậy? Rõ là biến thái mà dám giở giọng nói chuyện kiểu bề trên, cả về mặt tinh thần lẫn vật lý luôn. Nói trước cho biết, ta đây hơn tuổi ngươi đó nha? Là onee-san đấy nhá. Ừ thì cũng chỉ được một tháng thôi.

“Hưm! Rồi sẽ có ngày ta cao hơn hẳn ngươi cho mà xem! Mà không, không chỉ mình ngươi, ta sẽ còn cao vổng lên, hơn cả Bellius với Chaostel luôn! Và rồi biệt danh của ta sẽ được đổi thành ‘Hươu cao cổ xứ Mulnite’!!”

“Komari-sama mà hóa thân thành hươu cao cổ thì em sẽ khó ôm để đi ngủ lắm ạ.”

“Đừng có dùng chủ nhân làm gối ôm!!”

Tôi quay mặt đi, uống cạn chai sữa.

Con nhỏ này đúng thực chẳng biết kính trọng chủ nhân gì hết.

Rõ ràng hôm nay là sinh nhật tôi cơ mà.

“Mà tạm không tính đến chiều cao, thì Komari-sama đã trưởng thành ở rất nhiều mặt khác đấy ạ.”

“Đúng thật. Cảm giác như đầu óc ta một năm qua đã phát triển rõ rệt đến mức đột phá luôn. Cũng nhờ công tác thó vở con em đi học cách giải phương trình cả.”

“Komari-sama vẫn thích nói chuyện lạc đề như thường lệ… Ý em không phải là như thế. Tiểu thư nghĩ thử xem: Một năm trước, liệu tiểu thư có thể tưởng tượng ra viễn cảnh được bạn bè túm tụm chúc mừng sinh nhật như năm nay được hay không?”

Giờ nghĩ lại mới thấy, đúng là như vậy thật.

Bạn bè––– Sakuna, Nelia, Karla và Prohellya đã chung tay tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi. Cảnh tượng này, nhất định tôi của cái hồi còn “hikikomori toàn thời gian” có nằm mơ cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi.

“Nói cách khác, bữa tiệc ngày hôm nay chính là thành quả Komari-sama có được nhờ những nỗ lực hết mình trong năm qua đấy ạ.”

“Cảm giác vẫn không thực cho lắm… nhưng đúng là ta rất vui. Lần đầu tiên ta được bạn bè chúc mừng sinh nhật như thế này đấy.”

“Tiện em xin nói luôn, có vẻ như hội Ma Cà Rồng Đơn vị 7 cũng đang chuẩn bị để chúc mừng tiểu thư ở Thất Hồng Phủ đấy ạ.”

“Vậy hả? Nói sao đây… tự nhiên thấy, ngượng ngượng thế nào ấy nhỉ…”

“Cụ thể là bọn họ đang tổ chức đại hội chém giết đấy ạ. Người duy nhất còn sống sót sẽ có cơ hội được tặng quà cho Komari-sama, còn những kẻ thua cuộc và trở thành tử thi sẽ được dâng lên tế đàn để hiến tế thờ phụng Komari-sama đấy ạ.”

“Còn không mau ngăn bọn nó lại!!”

Bộ tôi đây là thần tai họa hay gì?!

Hệt như mọi khi, tôi không làm sao có thể hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ này. Nhưng có hai chuyện này tôi hiểu rõ đến không cần thiết: Một, “nhờ ơn” bọn này làm loạn mà một phần Cung điện sẽ bị phá hủy; và hai, kiểu gì chuyến này về tôi cũng sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Flöte cho mà xem.

Thôi không suy nghĩ lan man mấy chuyện đáng sợ ấy nữa.

Chạy trốn hiện thực đúng là băng gạc của tâm hồn mà. Ahahaha.

“Quay lại vấn đề, Komari-sama đã leo lên nấc thang người lớn rồi đấy. Em cho rằng cũng đã tới lúc tiểu thư nên suy nghĩ nghiêm túc về chuyện cưới em rồi đấy ạ.”

“Mà ngươi có bánh kẹo gì không? Ta đói.”

“Bị tiểu thư lơ đẹp như thế thực khiến em quá đỗi tổn thương nên em sẽ vui mặt vào bụng Komari-sama mà khóc hu hu đây ạ.”

“ÓAAAAAAA!!! Đừng có chui đầu vào quần áo ta!! Chờ, AHAHA!! Ta nhột~!!”

Nhỏ hầu này vẫn cứ hành động kỳ quặc như thường lệ.

Tôi điên cuồng đẩy Vill ra, còn nhỏ hầu này vẫn điên cuồng bấu víu lấy tôi như một tay đô vật. Con nhỏ này bị sao vậy? Biến thái cũng phải mức độ thôi chứ––– Đang lúc tôi bắt đầu ngán ngẩm, tay vẫn phải đối đầu với con nhỏ này thì chợt…

RẦM!

Cửa phòng đột ngột mở bật ra.

“Komari! Mình sang phòng trò chơi quẩy đi!”

“Hả? Nelia?”

“Nào nào! Hôm nay là sinh nhật cậu cơ mà, không chơi hết mình thì phí lắm! Đêm nay sẽ là một đêm dài đây!”

Nelia đột ngột xuất hiện rồi liên tục kéo tay tôi.

Mà không phải chỉ có mình Nelia xuất hiện. Cả Sakuna, Karla, Gertrude, Koharu, Estelle, Monique và Prohellya cũng đang tập trung ngoài cửa.

“Xin hãy chờ một chút.” – Vill đứng dậy, vẻ bực dọc – “Komari-sama chuẩn bị cùng tôi tấu lên điệu nhảy tình yêu của riêng chúng tôi. Người ngoài xin chớ có xen vào.”

“Không được đâu.”

Sakuna mỉm cười, tay siết chặt lấy tay tôi.

“Komari-san là Komari-san của mọi người kia mà.”

“Komari-sama là Komari-sama của riêng tôi. Bởi tôi là hầu gái duy nhất của tiểu thư, đồng thời, tiểu thư cũng là chủ nhân duy nhất của tôi–––”

“Không được đâu.”

Nụ cười của Sakuna trông có vẻ ngày càng nhiều ẩn ý.

Nhìn gần thế này lại càng thấy cậu này đúng thực là siêu cấp mỹ thiếu nữ. Có điều là ghê quá. Chẳng hiểu sao Vill lại có vẻ cảnh giác, người nhỏ cứng đơ lại. Nói thêm, Sakuna nắm cực kỳ chắc. Tay tôi mà là fugashi[note56135] khéo bây giờ đã tan ra thành từng mảnh rồi.

“Nào Nelia-san, mình dẫn chị ấy đi thôi.”

“Được lắm! Nào Villhaze cũng đi theo đi chứ. Không có cô ở bên, Komari sẽ buồn lắm cho coi.”

“… Thật hết cách, đành phải đi theo Cunningham-dono thôi. Nào Komari-sama, tiểu thư hãy cùng em đánh một trận bóng bàn nữa nhé. Rồi khi Komari-sama thua trắng và quay ra khóc lóc ăn vạ, em sẽ xoa đầu để an ủi tiểu thư.”

“Hở? A, này chờ đã…”

Tôi liền bị hội Nelia kéo ra khỏi phòng.

Những người khác trông cũng có vẻ vui ra mặt. Chỉ có mình Prohellya chẳng hiểu sao lại nhìn chúng tôi mà lẩm bẩm: “Thôi thì người chị này sẽ hạ cố chơi cùng mấy đứa.” Ủa? Thế té ra Prohellya hơn tuổi chúng tôi à? Lát phải hỏi ngày tháng năm sinh của mọi người để sau còn đáp lễ mới được.

Mà thôi, tạm gác chuyện đó lại.

Hiện tại tôi cần phải tận hưởng hết mình.

Bởi nhiệm vụ của tôi ngày hôm nay chính là nhận lấy lời chúc từ mọi người mà.

Quả là một ngày hạnh phúc hiếm hoi đến độ lệ bắt đầu rưng rưng nơi khóe mắt. Trong một khắc tôi đã thầm nhủ “Ước gì ngày nào cũng được như thế này”, có điều… khi nghĩ đến chuyện chính vì thường này tôi luôn bị bóc lột sức lao động đến sức cùng lực kiệt mà ngày hôm nay mới thực sự tỏa sáng đẹp đẽ, tự nhiên trong lòng tôi sinh một cảm xúc phức tạp.

Mong rằng năm sau sinh nhật mình cũng sẽ được yên bình như thế này––– Thầm mong một điều như vậy, tôi thẳng tiến đến phòng trò chơi.

Bỗng nhiên, Vill đứng lại mà lẩm bẩm.

“… Komari-sama, em vừa nhận được liên lạc từ Trung úy Cerbero ạ.”

“Hử?”

“Có vẻ như kho bảo vật trong Cung điện đã bị bộc phá. Xem chừng Đơn vị 7 đã lựa chọn quà tặng cho Komari-sama trong đó, bởi đã có vài món quốc bảo hiện đang không rõ tung tích. Tiện đây, Flöte Mascarail đã tuyên bố ‘tuyệt đối sẽ đồ sát’ Komari-sama đấy ạ.”

“……… Vậy hở? Chắc là mơ rồi.”

“Là hiện thực đấy ạ.”

“Vậy ta sẽ coi như đây là mơ.”

“Em hiểu rồi ạ. Chuyện phiền phức để sau lo, quả là lối tư duy tuyệt hảo.”

Chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.

Không nghĩ như thế đi khéo tôi thăng thật luôn mất.