Phán Quyết

Chương 55: Di vật

Trong vòng vài tuần có đến ba thi thể xuất hiện tại cùng một vùng biển, người mê tín thì than trời trách đất cho rằng sinh cơ của địa phương này đã tận, kẻ không tin quỷ thần thì hoài nghi an ninh có vấn đề, dù là thế nào thì cũng khiến cho cơ quan chức năng và người có trách nhiệm điều tra án mạng đều rất đau đầu.

Vương Nguyên thì xanh mặt quan tâm vấn đề khác: "Hải sản chúng ta ăn không phải là được bắt ở bãi đá ngầm đó chứ?"

Vương Tuấn Khải phủi đầu cậu một cái, rất là tức giận : "Đồ ăn tôi mang đến mà cậu còn không tin sao?" Chính tay hắn tự lặn xuống biển tuyển chọn không ít đồ ngon, tỉ mỉ sàng lọc thứ nào đầy đủ dinh dưỡng lại không có bệnh mới đưa cho cậu, cậu còn hoài nghi hắn?

"Đúng là trong một thời gian ngắn mà chết nhiều người thì rất kỳ lạ." Cốc Vũ chống cằm chiêm nghiệm: "Lẽ nào có quỷ quái hoành hành thật?"

"Rồi ngươi tính làm gì? Anh hùng xuất thế thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ hay là muốn nổi tiếng nhanh?" Vương Tuấn Khải có vẻ không tán đồng tham gia chuyện này: "Ngày mai dọn hành lí vào thành phố, chọn khu vui chơi giải trí đông người nào đó đi."

Cốc Vũ chậc chậc: "Chà chà chà, đại lão của chúng ta không phải rất ghét chốn đô thành xa hoa truỵ lạc sao? Là ai đã từng nói chỉ cần còn sống thì không bước chân vào khu vui chơi nửa bước đấy nhỉ?"

Vương Tuấn Khải thản nhiên như không: "Ta làm sao biết."

Vương Nguyên vẫn còn hơi tiếc nuối vùng biển này, chẳng qua nếu như bắt cậu trải nghiệm những chuyện đêm qua một lần nữa, cậu tuyệt không lưu luyến. Rõ ràng Vương Tuấn Khải có ý tránh né không muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của ba người đó, mọi người cũng không mặn mà chủ đề này nên chuyển sang tán gẫu về cái khác. Không ngờ một lần trò chuyện nói tới tận khuya, mà Vương Nguyên cũng ngủ gục trong lều vải luôn rồi.

Tiếng sóng rì rào vỗ về giấc ngủ êm ái của cậu, vốn hôm qua nhảy nhót cả một ngày nên cậu cho rằng mình sẽ ngủ rất say, chỉ là nửa đêm cậu đột nhiên bị đánh thức bởi rất nhiều âm thanh chập cheng ồn ào bên ngoài, liền lồm cồm bò dậy xem là ai đang làm trò.

Khiến cậu ngoài ý muốn là bên ngoài đang tổ chức một buổi họp chợ hết sức náo nhiệt, có người rao hàng có kẻ bày sạp, nam mặc uy phong nữ vận thanh nhã đi đi lại lại khắp nơi. Vương Nguyên vừa ló đầu ra nhìn một cái là rụt cổ vào, định quay về lay Vương Tuấn Khải dậy xem chuyện gì đang xảy ra. Nào ngờ hắn đã sớm tỉnh queo mà nhíu mày nhìn cái chợ quỷ dị xuất hiện vào lúc nửa đêm kia, vươn tay ra chào mời Vương Nguyên: "Có muốn đi tham quan chợ âm một chút không?"

Hai mắt Vương Nguyên sáng rực, gật gật đầu.

Chợ âm gì đó nghe rất ngầu!

Cậu xỏ dép lê đi theo hắn, rất nhanh đã tới trước cổng mua hai vé thông hành. Vương Tuấn Khải vung tay vẽ vời gì đó trên vé thông hành, hai tờ giấy nhám lập tức dán chặt lên lòng bàn tay hai người rồi biến mất không thấy đâu. Vương Nguyên sờ sờ tay mình một lúc, tò mò nhìn xung quanh, cậu biết những người tham gia phiên chợ này đều không phải là người bình thường, liền hỏi Vương Tuấn Khải: "Hôm nay là ngày gì, sao bọn họ lại tổ chức họp chợ?"

"Tranh thủ kiếm chút linh khí người sống, vùng đất này sắp có thiên tai."

Vương Nguyên sững sờ: "Sao anh không nói cho người dân biết?"

"Bọn họ biết thì sẽ làm gì? Ôm đồ sơ tán? Hay là kiên quyết tử thủ ở nơi chôn nhau cắt rốn này? Tôi nói ra thì họ sẽ tin sao?" Vương Tuấn Khải nói rất lạnh lùng, không giống hắn thường ngày chút nào, nhưng Vương Nguyên lại nghe được vô hạn bất lực trong thanh âm nhàn nhạt của hắn, giống như trước đây hắn cũng đã từng cố gắng ngăn chặn tai hoạ ập đến, lại không thể thay đổi được gì: "Huống hồ nếu như thiên tai thực sự xảy ra, bọn họ ắt gặp thương vong không kể xiết, lại nhớ đến trước kia tôi từng cảnh báo họ, không phải sẽ càng oán hận tôi ư?"

Vương Nguyên buột miệng: "Vì sao?"

"Miệng quạ đen, nói lời xúi quẩy." Vương Tuấn Khải bĩu môi: "Họ không nghĩ đó là ác quả mà tiền kiếp đem lại, chỉ cho rằng tôi đụng chạm đến đấng linh thiêng, khiến cho thiên tai giáng xuống vùng đất này. Loài người tự cho mình là sinh vật thượng đẳng, lại ít có ai biết người biết ta, cậu thử đếm xem khi sự cố xảy ra thì có bao nhiêu người sáng suốt minh mẫn mà xét lại xem lỗi là do ai. Thường nói 'tiên trách kỷ, hậu trách nhân'(*), nhưng có mấy ai đủ trí tuệ để hiểu được điều này?"

Thấy Vương Nguyên còn muốn nói, hắn lập tức sầm mặt: "Rồi có muốn đi chợ không?"

"Muốn, muốn!" Vương Nguyên gật đầu, ném nghi vấn vừa rồi ra sau đầu, vội vàng hỏi hắn: "Tôi muốn thỉnh giáo anh một chuyện."

"Nói."

"Nếu người sống ăn đồ ăn của người chết làm ra thì sẽ như thế nào?"

Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Cậu ăn trúng?"

Vương Nguyên lập tức lắc đầu như giã tỏi.

"Đồ ăn âm hồn làm ra đều lấy từ nguyên liệu không rõ nguồn gốc, đa số bọn họ thích ăn sáp nến các loại nên nếu người sống ăn vào sẽ cảm thấy chướng bụng, đau đầu, rối loạn tiêu hoá, thổ tả." Vương Tuấn Khải nói một lèo: "Tổn thất dương khí, dưỡng bệnh vài ngày là khỏi, không cần uống thuốc gì."

Vừa hay lúc đó bọn họ đi đến một hàng bán mì vằn thắn, hương thơm ngào ngạt nức mũi lan toả xung quanh khiến ai nấy thèm nhỏ dãi, vào mũi Vương Nguyên lại như mùi sáp nến, không có hấp dẫn đến vậy. Cậu gật gù tiếp nhận tri thức, ngoan ngoãn theo hắn đến một tràng biểu diễn xiếc.

"Loại hình nghệ thuật này đã sớm thất truyền, phần lớn người hiện đại đều thích xem chương trình tạp kỹ có độ an toàn lớn, chỉ có một số ít còn đam mê mạo hiểm gay cấn, kích thích thần kinh."

Trong lời thuyết minh của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên mở to mắt trông thấy một diễn viên xiếc nhảy lên không trung rồi trồng ngược đầu xuống đất, người bên cạnh lập tức tưới nưới vào đầu đối phương như thể đang trồng rau: ". . ."

Vương Tuấn Khải thấy cậu bày tỏ sự quan ngại đáng kể với tiết mục đậm mùi sinh thái này, lôi kéo Vương Nguyên đến một sạp bày bán linh vật, bên cạnh có một cây hoa đào rất lớn, tán lá gần như phủ rộng khắp khu chợ này. Khiến cậu ngạc nhiên không phải là hàng hoá của sạp đồ này phong phú bắt mắt như thế nào, mà là chủ tiệm chỉ bé bằng lòng bàn tay.

Chủ tiệm gác chân lên bàn, hai mắt khép hờ ngoe nguẩy cái ống điếu thuốc lào, vừa thấy hai người bọn họ tới lập tức té nhào xuống đất, chật vật bò dậy: ". . ."

Vương Tuấn Khải mặt không cảm xúc: "Đã lâu không gặp."

"Ha, ha ha, ha ha ha, đã lâu không gặp, Vương đại nhân." Chủ tiệm nhếch hai cọng râu run rẩy, cái mũi chuột hít hít vài cái, lấm lét nhìn Vương Nguyên nở nụ cười lấy lòng: "Tiểu Vương công tử."

Vương Tuấn Khải không phải là người thích nói nhiều, phất tay: "Thích gì thì lấy đi, không cần trả tiền."

Chuột ta nghe đến đây lòng rát ruột đau, lại không dám làm gì, chỉ có thể ôm bụng khổ sở rưng rưng. Đầu năm nay làm gian thương đâu có dễ, không có gian nhất, chỉ có gian hơn!

Vương Nguyên không phải kẻ không biết điều, lập tức chọn một chiếc vòng tay có độ bền tương đối cao, đánh giá sơ bộ rất là đơn sơ mộc mạc, nào biết cậu vừa cầm lên một cái là chủ tiệm lập tức ngã vật ra chết giấc, rên rỉ trăn trối: "Bảo linh hoàn, bảo linh hoàn của ta. . .ôi, thứ quý giá nhất của ta. . ."

Vương Nguyên: ". . ."

"Chọn đồ thì chọn thứ quý nhất, không hổ là Tiểu Vương công tử." Một giọng nói yểu điệu uyển chuyển của phụ nữ bất thình lình vang lên từ phía sau lưng chủ tiệm, chỉ trong chốc lát sau, người phụ nữ mặc quần áo gợi cảm nhà Đường, đầu vấn tóc, cài chiếc trâm ngọc đủng đà đủng đỉnh thong thả đi ra, dùng chiếc quạt chống cằm mỉm cười: "Hiếm khi Vương đại nhân đại giá quang lâm, nếu đã chọn được món ưng ý, cớ gì không ở lại làm một chén rượu giao hữu? Sẵn đây nữ có một bầu đào hoa tửu vừa mới được đào lên ngày hôm nay, nhất định sẽ không làm đại nhân phật ý."

Người này lúc nói chuyện trau chuốt môi lưỡi, phong thái tỉ mỉ ân cần, lời thốt ra bay bổng ong bướm, ánh mắt cũng ngả ngớn phong tình giống như tú bà trong thanh lâu trên TV hay chiếu, cho nên Vương Nguyên buột miệng nói: "Có giấy phép kinh doanh chưa?"

"Công tử yên tâm, rượu của nữ đảm bảo hợp vệ sinh, chuẩn chất lượng quốc gia, an toàn cho sức khoẻ." Người phụ nữ lộng lẫy hơi sững sờ một chút rồi nói, ý cười tràn trề, thấy Vương Nguyên nhìn chằm chằm mình liền muốn trêu ghẹo vài câu, cũng may là kịp thời ngừng lại. Cô ta liếc nhìn vẻ mặt 'có giỏi thì làm bậy đi' của người nào đó, thức thời nghiêm trang chững chạc lên: "Nữ nói thẳng vậy, nữ có chuyện muốn nhờ đại nhân và công tử giúp một tay."

Đào hoa yêu là chức danh của người phụ nữ này, cũng nói lên thân phận cô ta. Đào hoa yêu chưởng khống một cõi yêu giới, thâu tóm chợ âm trong tay, đợt bán buôn này cũng là do một mình cô ta tổ chức, nói nôm na chính là quản lí chợ. Trải qua cuộc nói chuyện, Vương Nguyên biết được vị quản lí chợ này là người quen của Vương Tuấn Khải, trước đây từng giúp hắn một lần, cho nên bây giờ hắn phải gồng lưng làm cho cô ta một chuyện.

"Bảo linh hoàn. . ." Chuột tinh mới vừa nỉ non ba tiếng, đã bị đào hoa yêu nắm trong tay, đáng thương tội nghiệp chớp chớp đá lông nheo với Vương Nguyên.

"Nếu ngài có thể giúp ta hoàn thành chuyện này, bảo linh hoàn tặng miễn phí." Đào hoa yêu không tiếc ra lời ngon tiếng ngọt, thiết nghĩ chuyện cô ta nhờ cũng chẳng bình thường gì. Vương Nguyên ngồi bên cạnh cố lắng tai nghe nhưng lại không hiểu họ đang nói gì, đơn giản là hai bên đều dùng một loại ngôn ngữ nào đó không thuộc về trần thế. Biết là Vương Tuấn Khải lẫn đào hoa yêu đều không muốn mình can dự, cậu liền lân la đi tìm chuột tinh tán gẫu.

"Bảo linh hoàn tôi không cần, ông cho tôi cái khác được chứ?" Vương Nguyên ghé vào người chuột tinh nói nhỏ: "Thứ này cầm lên có vẻ tốt, nhưng nhìn cũ quá, tôi muốn sợi dây chuyền có mặt đá màu xanh lục kia."

"Được được được, tặng cho cậu!" Chuột ta mừng húm, nháy mắt đầy máu hồi sinh, nhận bảo linh hoàn về mà nước mắt như mưa: "Công tử thật có mắt nhìn hàng! Cậu xem, sợi dây này dáng vẻ kiêu sa, mỹ lệ kiều diễm, hình thái thanh nhã phong tư trác tuyệt! Quan! Trọng! Nhất! Là! Bên trong nó còn có chứa một-. . ."

"Tôi thấy mà, tôi lấy nó rồi." Vương Nguyên xua tay tỏ vẻ dừng dừng, kề ngón trỏ lên môi: "Đây là bí mật của chúng ta, đừng nói cho ai biết."

Chuột tinh vội vàng gật gật, khí thế hừng hực mà giới thiệu mấy món đồ khác cho Vương Nguyên.

"Thứ này là vòng càn khôn! Sáu cái nút bên trên đại diện cho sáu nẻo luân hồi, nếu đeo nó vào sẽ biết được quá khứ vị lai của người đeo!"

"Cái kia là câu hồn hương, khi đốt lên chắc chắn sẽ thôi miên được những kẻ có ý đồ xấu xa muốn tiếp cận gia chủ. Giá rất rẻ, nếu cậu lấy sỉ tôi giảm luôn một nửa!"

"Còn có cái này, cái này rất đặc biệt nha!!" Chuột tinh thần bí nói, đưa cho Vương Nguyên một thứ hình trụ dài bằng bạch ngọc mát lạnh, rung rung hai sợi râu mép cực kỳ bí hiểm: "Cậu đoán xem nó dùng để làm gì?"

"Giã tỏi?" Vương Nguyên không hiểu lắm, nhìn nhìn: "Nó là cái chày?"

"Ai, mới vài trăm năm mà cậu quên nhanh quá." Chuột tinh lẩm bẩm một mình, có vẻ hơi thất vọng, nhưng vẫn lấy lại vẻ mặt hèn mọn cười ti bỉ: "Thứ này được gọi là 'ngọc thế', chuyên dùng để các nam hậu và nam phi dùng mỗi khi trượng phu đi vắng nhà-. . ."

Một vật thể hình trụ tròn bay đến đập vào người khiến chuột tinh văng bẹp vào tường, Vương Tuấn Khải đằng đằng sát khí tiện tay ném Bút Phán phang người như một trò đùa.

Vương Nguyên: ". . ."

Không biết là do hắn đạt thành hiệp nghị với đào hoa yêu hay là chướng mắt chuột tinh giáo dục sai lệch mà đứng dậy dẫn Vương Nguyên đi về, cũng không ở lại uống một bình đào hoa tửu gì đó.

Đào hoa yêu phất tay mềm mại tiễn họ đi, chuột tinh đứng bên cạnh u oán nhìn xa xăm, cuối cùng thở dài: "Công tử đã quên hết mọi thứ, âu cũng là một chuyện tốt. . ."

"Rồi cậu ấy sẽ phải nhớ lại, đó là số mệnh của cậu ấy." Đào hoa yêu mỉm cười: "Người tốt sẽ được ban phúc, ngươi nên lo lắng bản thân mình đi kìa."

Chuột tinh bĩu môi: "Ta lại không mê trai đến nỗi mượn tay phán quan thăm dò Minh giới."

Đào hoa yêu cười dữ tợn: "Phạt ngươi không có hoá đơn mà đã tự ý đổi đồ cho khách hàng."

Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rời khỏi chợ âm là trời cũng vừa lúc tảng sáng, thái dương như trồi từ mặt biển dần dần dâng lên cao, làm cho gò má của hai người đều có chút hồng hồng mỏng manh. Vương Nguyên lén lút liếc nhìn hắn, thấy hắn vẫn đen mặt liền biết chắc đang âm thầm mắng nhiếc chuột tinh kia, nhưng cũng không hề gì, chuyến này đi cậu đã thu hoạch được nhiều thứ kinh hỉ ngoài ý muốn.

Ví dụ như sợi dây chuyền đổi từ chỗ chuột tinh này, ví dụ như trong viên bảo thạch màu lục kia chính là chiếc nhẫn mà trước đây Vương Tuấn Khải tặng cậu.

Sợi dây đã bị mất từ khi cậu rời khỏi rừng nguyên sinh ngoại ô thành phố, lại nằm trong tay chuột tinh. Từ ánh mắt đầu tiên Vương Nguyên nhìn thấy nó, toàn bộ hoài nghi trước giờ của cậu đều nói cho cậu biết một đáp án kinh người.

Hết Chương 55