Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Chương 05: Có vẻ như chúng tôi đang gặp sự cố trùng lịch.

Giờ học vừa tan, nhiều người vội vã rời khỏi lớp học, trong khi số còn lại quây quần bên nhóm bạn chuyện trò rôm rả, tạo ra một khung cảnh rộn ràng. Còn đối với tôi, thường tôi sẽ ngồi tám chuyện với Mikage sau khi dọn xong đồ đạc trên bàn. À mà, kêu là tám chuyện chứ thực chất là nó huyên thuyên về bạn gái nó là chính. Như bây giờ chẳng hạn, Mikage đang kể về bức ảnh mà cô nàng vừa gửi đến - hình một đàn kiến đang bò theo hàng, và chẳng hiểu sao nó lại thấy việc đó hài hước đến mức muốn yêu nhỏ lại lần nữa. Hoặc là chủ đề nào đó kiểu vậy. Mà, bộ nó chẳng thấy tôi đang nghe tai này lọt tai kia sao?

“Mà kiểu, là kiến, là kiến đó. Quả đúng là bạn gái tao.”

“Tao thật chẳng hiểu nổi khiếu hài hước của mày luôn đấy. Nhớ cái hồi tiểu học không, lúc đó cái bánh mì trên tay tao rớt nấm tung toé ra, tay tao thì nhớp nháp còn mày vẫn cứ đứng đó hềnh hệch cho bằng được.”

“Thề là lúc đó buồn cười vãi!”

“Buồn cười chỗ nào mới được…?”

Chịu hết nổi cái thói khoe bạn gái của hắn, tôi gào lên “Thôi đủ rồi!” để ngắt lời rồi tiếp tục.

“Thằng khốn đẹp mã này! Mày không nói chuyện gì khác được à?!”

“Chuyện khác hả… À, đúng rồi!” Hắn với lấy cái cặp, sau đó lôi ra một tờ báo mỏng.

Hóa ra là tờ báo nội bộ của trường.

“Báo này vừa phát hành hôm nay. Mày ít đọc cái này nên tao lấy hộ luôn đấy. Nhân vật được phỏng vấn tháng này là Amamiya-san đó, mà bài phỏng vấn này dài lắm đó nha.”

“Cuối cùng thì nó cũng ra!”

Tháng Sáu đã kết thúc, nhường sân cho tháng Bảy. Từ lúc Hibari phỏng vấn Amamiya-san tới giờ cũng chưa đầy một tuần, thế mà đã được đăng lên báo rồi. À phải, nói đến một tuần, hình như kết quả vòng đầu của cuộc thi Lolita cũng sắp có. Mà thôi, để Hibari báo cáo sau. Em ấy đã hứa thông báo cho tôi kết quả kể cả khi bị đánh trượt. Nhưng quan trọng hơn… tôi muốn đọc bài phỏng vấn!

“Đưa tao đọc với! Hay là để tao mua lại nhé!”

“Cái này miễn phí mà trời, tiền nong cái nỗi gì? Mà tao biết thế nào mày cũng đòi đọc nên tao đã lấy sẵn hai tờ rồi.”

“Mikage này… mình làm bạn thân mãi nhé?”

“Mày dễ dãi quá đấy...”

Nhận tờ báo, tôi đọc ngay lập tức. Bài viết khá tỉ mỉ, có cả hình Amamiya-san chụp cận mặt với biểu cảm hơi cứng, kèm theo những câu hỏi khá chung chung. Hừm... Amamiya-san lúc hồi hộp cũng dễ thương quá đi. Hibari có kể là Amamiya-san nhắc đến tôi suốt buổi phỏng vấn, nhưng hình như cô nàng đã chỉnh sửa rồi vì chẳng thấy tên tôi đâu cả. Nội dung xoay quanh việc cô ấy là chị cả trong nhà, rồi thích ăn dorayaki. À, cô nàng học siêu giỏi môn lịch sử nữa. Đều là những điều tôi đã biết, nhưng cứ đọc thôi là tự khắc thấy vui lây.

“Harema-kun, cậu có... khoan, tờ báo đó hình như là...?!”

“À, Amamiya-san.”

Đúng là vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến liền. Amamiya-san chậm rãi tiến đến bàn tôi, trước khi cô hốt hoảng khi thấy được thứ tôi đang đọc. Mikage thay tôi đáp lại cô ấy rằng: “Có bài phỏng vấn cậu trên đó đấy.” khiến Amamiya-san trở nên lúng ta lúng túng.

“Tớ... tớ không có nói gì kì cục đúng không? Tớ chưa xem được bản hoàn thiện nên... Tớ đọc cùng cậu được chứ?”

“Ừ...”

“C-Cảm ơn!”

Tôi tính đưa cho cô ấy tờ báo, nhưng Amamiya-san đã đột ngột vòng ra sau lưng tôi rồi cúi xuống để xem cùng tôi. Nói cách khác, mặt cô ấy đang sát bên mặt tôi, đến mức mà hai đứa gần như đụng vào nhau. Chuyện gì đang xảy ra thế này?!

“Ồ-Ồ, họ còn thêm cả ảnh cỡ lớn vào trong nữa này!”

Hình như Amamiya-san hành xử có phần gượng gạo hơn hẳn, hẳn bởi cô ấy cũng hiểu khoảng cách giữa hai đứa hiện tại. Hơn một tuần nay, cách cô ấy cư xử với tôi đã trở nên mạnh dạn, chủ động hơn hẳn... Hay tại tôi tưởng tượng ra nhỉ? Rồi khi cánh tay mảnh khảnh lộ rõ mồn một (vì Amamiya-san đang mặc đồng phục hè) chợt xuất hiện ngay bên cạnh tôi, tôi mém nữa ngỏm lần thứ hai trong ngày.

“Úi, hình như mình làm kỳ đà cản mũi rồi.”

“K-Không hề! Xin lỗi vì đã chen ngang nhé, Mikage-kun.”

Mikage nở rõ nụ cười nham nhở trên mặt trước tình cảnh này. Cái bản mặt đó cũng được nhiều cô gái ưa thích lắm đấy. Thế giới này thật sự bất công quá mà. Chiều phía ngược lại, Amamiya-san như đã tới giới hạn nên nhanh chóng đứng thẳng người dậy.

“H-Hôm nay trời nóng thật đấy. Đúng tiết trời nực mùa hè luôn nhỉ.”

“Ờ-Ờm.”

Hai đứa quay mặt đi, mặt mày đứa nào đứa nấy cũng đỏ lựng, còn Mikage thì không ngừng nhếch mép, miệng lẩm bẩm “Đúng là tuổi trẻ đầy nhiệt huyết nhỉ.” Thật tình, giờ nó hành xử y chang ông chủ của quán cà phê quái đản đó.

“À đúng rồi! Tớ có chuyện muốn nhờ cậu, Harema-kun...”

“Gì thế?”

Cậu bảo gì tôi cũng làm hết!

“Chủ Nhật của hai tuần nữa... Tớ muốn đi đến một nơi. Cậu có thể đi cùng tớ được không...?” Cô ấy dè dặt hỏi.

Tôi nhẩm lại lịch trình trong đầu. Hình như ngày đó tôi không phải làm hikari, và lịch trình của tôi hôm ấy chắc cũng trống... Chắc là cũng được.

“Không vấn đề gì! Mà cậu muốn đi cả ngày à?”

“Đúng vậy! Cảm ơn cậu nhiều nhé!”

“Nhưng tụi mình sẽ đi đâu thế?”

“Đó... Ừm, bí mật nhé.”

Sau đó chúng tôi hẹn địa điểm và thời gian gặp mặt. Xong xuôi, Amamiya-san bắt đầu lẩm bẩm “Mình mời được rồi, Konatsu-chan ơi...!”. Thật chẳng hiểu sao tên của Raika lại xuất hiện ở đó nhỉ. Mà nói đến Raika, cô nàng đang đứng cùng vài người bạn gần bên cửa sổ và chém gió về việc đã trượt bài kiểm tra ban nãy. Nhưng chính cô nàng cũng trượt, nên cô chả có tư cách gì nói người khác cả. Sau khi chốt xong lịch hẹn buổi đó, cùng lúc chúng tôi nhận ra có tiếng ồn ào bên ngoài hành lang.

“Có chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa...”

Tôi và Mikage đồng loạt nhìn ra phía cửa. Amamiya-san đang mở to mắt kinh ngạc chẳng hiểu vì sao (nhưng mà trông cô ấy đáng yêu ghê). Tiếng ồn bên ngoài càng ngày càng lớn dần, rồi cánh cửa lớp chúng tôi chợt bật mở.

“Xin lỗi, Harema-senpai có ở đây không?”

Ngạc nhiên chưa, người đến lại là Hibari.

“Sao Hibari lại ở đây...?”

Gần đây, vẻ hung dữ của em đã dịu đi nhiều tuy nhỏ vẫn còn giữ nét đẹp sắc sảo kia. Cơ mà giờ em ấy lại trông như ác quỷ chốn nhân gian rồi. Mái tóc đen dài suôn mượt phía đó khiến tôi liên tưởng đến nữ thần rắn Medusa (một nhân vật thần thoại). Mà sao em ấy trông đáng sợ thế nhỉ? Tôi... chắc không có làm gì sai đâu ha?!

“Sao Công Chúa Độc Miệng lại xuất hiện vậy trời...?!”

“Lại là Harema hả?!”

“Sao hắn liên tục thu hút mỹ nhân vậy? Ghen tị đến mức sắp thành hố đen vũ trụ đây này!”

“Nhìn gần thì nhỏ dễ thương dã man quá à.”

“Ánh mắt lạnh lùng đó đúng đỉnh… Tao thật muốn nhỏ làm nữ vương thống trị đời mình.”

Sự xuất hiện của một trong Tứ Đại Mỹ Nhân, thậm chí lại còn là Hibari - một người vốn ít khi lộ diện, khiến đám con trai phía kia kích động cũng phải. Tất nhiên là trừ phe ghen ghét ra mặt hoặc mấy anh có thú tính “M” tiềm ẩn. Bên con gái cũng xôn xao không kém, dù là vì lý do khác.

“Mặt em ấy nhỏ quá!”

“Da trắng nõn luôn! Muốn biết em ấy dùng nước hoa gì quá!”

“Đám con trai ồn ào quá thể... chỉ vì xinh đẹp một chút đã vậy.”

“Nữ vương á? Thật hả?”

“Biết thân biết phận đi, đúng không?”

Đám con gái đúng là chẳng nể nang gì. Có lẽ cái tính chua ngoa của Hibari cũng chẳng bất thường quá như tôi nghĩ. Tôi thử nghía qua lớp trang điểm của em ấy, hình như nó là của thương hiệu mỹ phẩm mà Kokoro-san thường hay quảng cáo. Nó chính là loại xịn xò nhất luôn, với cả rất dịu nhẹ với da nữa. Với lại, ai muốn thắng cuộc thi Lolita thì phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được, phải không nào!

“Ồ, Hibarin!”

Raika thản nhiên vẫy tay với Hibari. Hibari liếc nhìn cô nàng, nhưng cuộc trò chuyện giữa họ cũng chỉ đến đó thôi.

“…Thấy rồi.”

Mặc dù vẫn là tâm điểm chú ý, ẻm chẳng có vẻ bận tâm mà chỉ nhìn thẳng vào tôi. Ngay sau đó, Hibari sải những bước tự tin tiến đến chỗ đã định.

“K-Kouki! C-Cậu đã làm cái quái gì với em ấy vậy?!”

“Tớ không có làm gì cả! Tớ chỉ khuyên em ấy đổi loại kem dưỡng da ban đêm thôi!”

“Nói thật đi, cậu đã làm trò gì?!” Mikage phản pháo lại.

Ác khí bùng phát từ Hibari đáng sợ thật. Bộ kem dưỡng da tớ gợi ý tệ đến thế à?! Amamiya-san bên cạnh tôi cũng bối rối không kém. Chết tiệt, cả lúc này mà cô ấy vẫn đáng yêu cho được…! Và rồi chuyện gì tới cũng phải tới, khi Hibari cuối cùng đã đến được chỗ tôi.

“Harema-senpai…”

“Ờ-Ờm?”

Tôi chỉnh lại dáng ngồi thật thẳng dẫu là đàn anh, trước khi bật thẳng người dậy. Nhìn kỹ Hibari lại thì, hình như mặt em ấy hơi đỏ còn môi thì đang run. Một trong hai tay của em ấy đang giữ chặt chiếc điện thoại nữa.

“Em… Em làm được rồi.”

Làm được gì cơ? Giết người á? Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng hỏi, Hibari đã bước tới thêm một bước nữa và ôm chầm lấy tôi — Khoan, ôm chầm lấy ư?!

“Hể?!”

Với một khoảng cách sát sàn sạt thế này, tôi thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương khác với mùi bột giặt của Amamiya-san vang lên, hình như là mùi cam chanh thì phải. Amamiya-san đang nhìn chúng tôi với ánh mắt chết lặng. Chắc mặt tôi cũng tái mét không kém gì, các bạn cùng lớp cũng y chang. Cảnh tượng cứ như phim trắng đen ấy. Người duy nhất có phản ứng trước tình cảnh này Raika, khi cô nàng tự đập tay lên mặt vang một tiếng bạch rõ to.

‘Nàng đẹp tựa hoa,

Ôm ấp thiết tha,

Hồn ta ngỡ ngàng,

Kouki’

...Cú sốc quá lớn, đến nỗi tôi bật chế độ làm thơ haiku để đối phó với tình hình. Quả thật tôi đang hoang mang cực độ. Nhưng phải nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thôi.

“H-Hibari, cho anh chút không gian được không?!”

“…Hở? Ah!”

Chắc là nhờ lời cầu xin của tôi mà Hibari hồi tỉnh, đôi mắt của em ấy mở to như đã trở về thực tại. Cô nàng lập tức buông tôi ra như bị kéo tuột khỏi sân khấu vậy.

“T-Thật không hiểu nổi sao mình lại làm chuyện trẻ con đến vậy…!” Hibari thở tiếng hối hận, phần nào trở lại trạng thái thường ngày.

Em ấy im lặng một hồi rồi chỉnh lại nét mặt trước khi quay qua nhìn tôi như người đang được phỏng vấn xin việc.

“Xin lỗi vì đã làm loạn lớp anh nhé. Mong anh tha thứ cho em.”

“À-À thì, anh không có để bụng đâu, nhưng rốt cuộc là sao? Có chuyện gì thế?”

“Việc này hơi… khó nói ở đây. Chuyện này liên quan đến việc đó ấy, nên là mình đổi chỗ bàn có được không?”

Tôi ngay lập tức hiểu ý em ấy tính nói — Cuộc thi Lolita. Tuy cái cách em ấy vòng vo tam quốc như thể chúng tôi là hai điệp viên lẩn trốn trong lòng địch vậy. Mà ừ, tốt nhất chúng tôi nên ra khỏi đây. Tôi đang suy nghĩ thì bất ngờ Amamiya-san hét toáng lên.

“T-Từ từ đã! Tớ… tớ đi cùng hai cậu có được không…?” Cô ấy rụt rè hỏi làm tôi có phần bất ngờ.

Đến một người nhút nhát như cô ấy mà cũng dám chủ động nhập cuộc nói chuyện. Nhưng cái cách cô nàng thì thầm “Cứ thế này cậu ấy sẽ bị cướp mất…!” cho thấy Amamiya-san đang nghiêm túc tới cỡ nào. Hibari chắc cũng nhận ra việc ấy, nên nét mặt cô ấy thay đổi hẳn. Có gì không ổn ở đây hả? Chẳng lẽ cô ấy nghĩ Hibari sẽ giết tôi? Sao mà tới thế được nhỉ…

“Ý mọi chuyện không phải vậy đâu, Kouki à.”

“Hả?! Đừng có tự ý đọc suy nghĩ của tớ, Mikage! Và đừng tự tiện chen ngang thế chứ!”

“Chẳng khó đoán được cái thằng chưa trải sự đời như cậu đang nghĩ gì trong tình huống như thế này đâu, thứ tội đồ thích giả gái ạ.”

“Nếu dễ thương là một tội ác, xin ngài hãy bắt tội tôi.”

Thành thật xin lỗi vì đã quá dễ thương nhé. Nghe lời xin lỗi chân thành của tôi, Mikage thở dài thườn thượt.

“Tao thề… Bỏ cái bệnh của cậu sang một bên đi, nếu chuyện hai cậu không mật gì quá thì cứ để Amamiya-san nghe cũng được. Không biết cậu với Hibari-san có quan hệ gì, nhưng tôi đây không thèm hỏi đâu.”

“Thế à, nhưng mà…”

Chuyện Amamiya-san muốn nghe cần được Hibari cho phép cái đã. Về phía tôi thì chẳng có lý do gì để từ chối yêu cầu của Amamiya-san cả, còn Hibari cân nhắc trong một thoáng ngắn ngủi.

“…Nếu chỉ có thêm chị ấy thôi thì em không ngại đâu. Harema-senpai cũng không phản đối gì nhỉ, với lại sau buổi phỏng vấn kia em hiểu chị ấy không phải kiểu người sẽ đi kể bí mật của người khác.”

“C-Cảm ơn em, Hibari-san! Xin lỗi vì đã chen vào nhé…”

“Không sao đâu…”

Amamiya-san nói lời bày tỏ cả tấm lòng biết ơn lẫn xin lỗi, khiến biểu cảm Hibari có hơi...khó diễn tả. Dù sao, cảnh tượng hai đại mỹ nhân đứng cạnh nhau thế này quả thật bổ mắt. Và cả Raika nữa, đúng là tình cờ đến khó tin khi có bao nhiêu bóng hồng xuất hiện cùng lúc thế này. Mà nếu giờ tôi đang giả gái thành hikari nữa thì còn hoàn hảo hơn nữa.

“Được rồi, vậy chúng ta đi thôi.”

Quay lại quán cà phê kia cũng được, nhưng do tôi quá ư tò mò về kết quả của Hibari nên cả ba chuyển hướng sang dãy nhà học cũ. Các bạn cùng lớp cũng dần trở lại hiện thực khi Hibari, Amamiya-san và tôi rời khỏi lớp học. Ngay lúc cánh cửa đóng lại, tôi có thể nghe thấy họ hét oang oang như một bầy chim. Cứ giao cái mớ hỗn độn đó cho Mikage và khả năng ngoại giao tuyệt vời của cậu ta vậy (với cả Raika nữa, nhưng tôi không hy vọng lắm). Sau đó, chúng tôi đi thẳng đến một căn phòng trống trong toà nhà cũ, nơi mà bên trong chả có bàn ghế gì cả. Trông Hibari và tôi thật căng thẳng nhìn thẳng nhau, trong khi Amamiya-san ngó qua vai tôi để nhìn toàn cảnh. Một Amamiya-san bồn chồn lo lắng trông cũng thật dễ thương. Những cử chỉ nho nhỏ của cô ấy đều khiến tim tôi phải đập loạn xạ... khiến tôi chẳng thể cười nổi trước lời Mikage lúc nãy nữa. Tôi thầm xin lỗi cô ấy trong đầu, vừa lúc Hibari đưa màn hình điện thoại ra.

“Có lẽ anh cũng đoán ra rồi, rằng em muốn thông báo kết quả của cuộc thi Lolita. Em đã vượt qua vòng một rồi.”

“Ồồồ!”

Trên màn hình điện thoại của em ấy là email từ ban tổ chức cuộc thi.

‘Kính gửi Hibari Kyouka (Tên đăng ký: Cumulonimbus Cloud),

Cảm ơn bạn đã gửi bài dự thi cho cuộc thi của chúng tôi. Về kết quả, chúng tôi chân thành thông báo rằng bạn đã tiến gần thêm một bước trên con đường trở thành lolita girl số một. Xin chúc mừng! Ở vòng thi kế tiếp và cũng là cuối cùng, bạn sẽ trực tiếp gặp mặt các giám khảo. Hãy cố gắng hết mình nhé!’

Cách hành văn của bên ấy… có phần đáng sợ, giống hệt như lời dẫn truyện cho một trò chơi tử thần nào đó.

“Chúc mừng nhé, Hibari! Em làm được rồi!”

Dù gì thì em ấy cũng đã vào vòng trong, thế là ổn rồi. Khi tôi chúc mừng Hibari, má em ấy có hơi hơi ửng lên.

“Mà… chắc là một phần cũng nhờ công của anh nữa.”

“Rồi là có công của anh trong đó không?”

“E-Em cảm ơn anh!”

Thiệt tình, vẫn không thể thổ lộ cho đàng hoàng được, y như mọi khi. Tính tình em ấy đúng thật khó chiều. Mà thôi, tôi cũng quen thái độ đó rồi nên cũng chỉ biết nhún vai. Khổ nỗi, Amamiya-san - người có dấu chấm hỏi đang bay đầy đầu thế kia thì sao mà quen cho nổi.

“L-Lolita…? Xin lỗi nhé, tới khúc đó thì tớ hỏi chấm thật rồi…”

Ồ, ra cô ấy không biết gì về thời trang lolita à? Mà thôi, Amamiya-san mặc gì cũng xinh, nên chúng ta có thể bỏ qua sự thiếu kiến thức này. Tôi còn đang bận nghĩ cách giải thích thì Hibari như đã hạ quyết tâm để tiết lộ mọi sự, nên cô tiến lại gần Amamiya-san với chiếc điện thoại cầm trên tay.

“Thời trang lolita…là thời trang giống kiểu này này,” Hibari cho Amamiya-san xem bức ảnh của chính em ấy dự thi gửi ở vòng một.

Cả người cô nàng chìm trong sắc đen huyền bí. Một chiếc one-piece tay bồng cùng ba dải ruy băng xếp từ lớn - trung bình - nhỏ chạy dọc ngực áo. Chân váy màu đen với họa tiết giọt nước điểm xuyết, viền đăng-ten trắng tạo vẻ trẻ trung giữa sắc đen chủ đạo. Hibari uốn tóc để tăng thêm độ phồng, đội thêm chiếc mũ nồi (bonnet) màu đen. Chiếc bonnet vốn dành cho giới hầu cận trong lịch sử, và phiên bản này cũng để lộ phần trán, hất lại phần mái ra sau. Tất cả kết hợp với quần váy nhiều lớp lót phồng bên trong tạo nên hình ảnh hoàn hảo của một tiểu thư lolita.

Chưa hết, ẻm còn dùng một tay khẽ nhấc chân váy và nhìn thẳng vào ống kính, đeo thêm mặt nạ hình mèo đen che giấu gương mặt. Tôi có thể ngắm bức ảnh này cả ngày không chán. Một bức ảnh tuyệt phẩm. Dù khuôn mặt bị che mất gần hết, ta vẫn cảm nhận được nét “đẹp trai” ẩn trong cô nàng. Hậu cảnh chỉ là một con hẻm bình thường, mà người chụp ảnh dĩ nhiên là tôi. Tất nhiên, để Raika chụp trong một studio chuyên nghiệp sẽ tốt hơn nhiều, nhưng nếu giải thích hết mọi chuyện cho em ấy chắc chắn sẽ khiến mọi thứ phức tạp hơn. Thế nên sau khi chụp cả tá hình, chúng tôi chỉ giữ lại một tấm ưng ý nhất. Mà muốn đạt đến thành quả đó, bọn tôi - gồm Hibari, chị quản lý Melon và tôi - đã tổ chức không biết bao nhiêu cuộc họp ở chi nhánh tiệm PINK!. Ví dụ nhanh bằng đoạn trích ngắn cảnh tụi tôi nói chuyện ngay dưới đây.

“Cá nhân anh thích bộ cánh hồng rực em mặc hôm trước ấy, nhưng nếu muốn tôn lên nhan sắc trời ban thì tông đen có khi lại hợp hơn đấy?”

“Tức là theo phong cách lolita gothic à?”

Ý kiến của tôi nhận được sự ủng hộ của chị quản lý. Suy nghĩ của chị ấy cũng rất hợp lý, nhưng Hibari vẫn muốn đi theo phong cách lolita ngọt ngào và đáng yêu hơn cho cuộc thi này.

“Như em nói lúc trước rồi đấy, em sẽ thử kiểu goth lolita vào lần sau. Nhưng riêng lần này, em muốn mặc phong cách yêu thích của mình hơn…”

“Được thôi. Điều quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của chính em mà!”

“Sao không thử trang phục lolita đen thông thường nhỉ? Chị cũng hơi ít đồ loại này, nhưng chị có phụ kiện để thêm vào đấy.”

“Nghe hay đó!”. Tôi đồng ý đáp lại.

Lolita đen thông thường và goth lolita đều lấy màu tối làm chủ đạo. Vì vậy, nhiều người hay đánh đồng hai kiểu này thành một, nhưng giữa chúng có sự khác biệt rõ ràng... hoặc chí ít thì đó là những gì tôi đọc được trên một tạp chí thời trang. Ta giữ nguyên sự đáng yêu của phong cách lolita ngọt ngào, nhưng đổi sang tông đen toàn tập. Nếu kết hợp thêm các yếu tố gothic nữa thì sẽ thành goth lolita. Càng tìm hiểu thêm về thế giới lolita, tôi càng cảm thấy như đang bị cuốn vào hang thỏ của Alice vậy.

“Vậy thì, quyết định thế nhé. Còn hai người, ừm…”

“Vâng! Chúng em sẽ tạo ra bộ trang phục hoàn hảo nhất cho Hibari!”

“T-Tất nhiên rồi!”

Vì Hibari còn chưa thành thật được với cảm xúc của mình, nên tôi chỉ giơ ngón cái như ra dấu đồng ý. Chị quản lý nhìn thấy cảnh đó chợt lẩm bẩm “Chà chà, tuổi trẻ sôi nổi quá đi thôi.” Sao dạo này câu cửa miệng của mọi người đều là câu đó vậy?

Rốt cuộc, nếu không tính khả năng chụp ảnh của tôi ra thì nhờ vào người mẫu xinh đẹp cùng bộ trang phục hoàn hảo, Hibari đã xuất sắc vượt qua vòng tuyển chọn đầu tiên. Còn về phản ứng của Amamiya-san hiện tại…

“Oa…!” Cô ấy nhìn chằm chằm bức ảnh, hai má đỏ bừng vì phấn khích. “Thật xuất sắc! Trông em dễ thương quá, Hibari-san! Hệt như một công chúa phương Tây vậy... Tuyệt vời quá đi!”

Amamiya-san kích động đến nỗi quên hết cả sự dè dặt ban nãy. Phản ứng đáng yêu này khiến trái tim tôi nhũn oặt cả ra. Cô ấy hệt như một thiên thần giáng thế, không, chắc chắn cô nàng thật sự là tiên nữ từ trên trời rơi xuống đây rồi.

“Công chúa…”

Ngay cả Hibari cũng câm nín trước phản ứng cùa cô nàng, chỉ biết lắp bắp bào chữa. “Do... do bộ trang phục cả thôi…”

“Không đúng đâu! Bộ đồ này đẹp được đều nhờ sự dễ thương của em cả đấy!”

“Ư hư…!”

Ấy chà, cái giọng điệu chua ngoa thường ngày của Hibari đâu rồi?

“Em dần hiểu ra rồi… vì sao Harema-senpai cứ gọi chị là đáng yêu. Mặc dù… chẳng hiểu sao, thừa nhận vậy khiến em cảm thấy như một kẻ thua cuộc vậy,” Hibari thừa nhận bằng biểu cảm đôi phần phức tạp.

Sao cô nàng lại xem đây như một trận đấu được nhỉ? Mà thôi, nhìn Hibari bối rối trước Amamiya-san cũng hay. Em ấy hắng giọng để lấy lại tập trung.

“À-À thì, em muốn thông báo là mình đã qua vòng sơ loại, với cả em cần thảo luận về kế hoạch cho vòng chung kết nữa nên mới tìm đến anh.”

“Phải rồi. Phải chuẩn bị khi còn thời giờ nhỉ. Em đã biết vòng chung kết diễn ra khi nào chưa?”

“Anh xem cái này đi.”

Hình như các thí sinh vượt qua vòng loại đều nhận được một email riêng về lịch trình kế tiếp. Hibari gửi lại email cho tôi nên tôi nhanh chóng xem qua.

“Ra vậy. Biểu diễn trên sân khấu à, hệt như anh đã dự đoán luôn.”

Lần này, ban tổ chức muốn tận mắt đánh giá các thí sinh diện trang phục lolita. Họ sẽ phải đứng trên sân khấu để dàn giám khảo quan sát. Giám khảo gồm các nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong giới lolita, một trong số đó là “Butterfly” Hatakeyama-san. Hình như họ còn mời nhiều giám đốc hãng thời trang khác nữa. Phần trình diễn sẽ được truyền hình trực tiếp miễn phí trên mạng, người xem có thể bình chọn cho người chiến thắng. Vì mỗi sự kiện có ít nhất 10.000 người xem, nên cuộc thi không diễn ra hoàn toàn trong bí mật. Phiếu bầu chọn từ khán giả sau đó được tổng kết với số phiếu của ban giám khảo, và kết quả thường được công bố luôn trong ngày. Nói cách khác, mỹ nhân đứng đầu giới lolita mới được chọn vào chính ngày đó. Mọi thứ sẽ được quyết định trên sân khấu.

“Xem ra lần này phải chuẩn bị trang phục còn đỉnh hơn nữa.”

“Ừ, tất nhiên rồi.”

“Diễn ra ở đâu và khi nào nhỉ? Anh mong chúng ta sẽ có ít nhất vài tuần… và bản thân anh rảnh vào ngày đó nữa.”

Tôi dự định sẽ ở đó vào hôm chung kết, bởi vì mỗi thí sinh chỉ được phép mang theo một người hỗ trợ thay đồ. Tôi đã tham gia vào quá trình chuẩn bị rồi, nên phải đẩy thuyền đến tận cùng chứ. Chắc gì Hibari đã có ai hỗ trợ hết mình như thế này. À, cô ấy có chị quản lý của chi nhánh cửa hàng đấy, nhưng chị ấy đang bận công việc mất rồi. Chưa kể, chị quản lý còn bảo Hibari hãy ưu tiên cuộc thi này nữa. Có vẻ như chị từng vô địch cuộc thi này hồi xưa, nên giờ chị không muốn quay lại đó thêm lần nào nữa. Lúc nghe chị kể về chiến tích mình một cách bình thản, tôi đã vô cùng bất ngờ.

“Có anh ở đó… có lẽ sẽ giúp em yên tâm hơn.”

“Lại nữa rồi?!”

Hibari bĩu môi. Amamiya-san hình như đang vật lộn để có thể hiểu “ngôn ngữ Hibari”.

“Thôi, về địa điểm và thời gian…” Tôi tự mình lướt xem email. “À, thấy rồi. Là nhà hát trong phố à. Diện tích hơi lớn cho một cuộc thi nhỉ. Ngày tổ chức là Chủ Nhật hai tuần nữa. Không được nhiều thời gian như tớ mong đợi… Khoan đã?”

Chủ Nhật hai tuần nữa? Chẳng phải đó là… Tôi suy nghĩ rồi quay sang Amamiya-san, cô ấy cũng nhìn lại tôi với vẻ mặt kinh ngạc. Vẻ mặt lúng túng ấy dễ thương quá… Nhưng bây giờ không phải lúc! Chẳng phải đó là ngày tôi đã hẹn với Amamiya-san sao?!

“A-Amamiya-san…”

“Harema-kun…”

Chúng tôi nhìn nhau, còn Hibari nhìn cả hai với vẻ ngờ vực.

“Có chuyện gì vậy? Hai anh chị đã lên kế hoạch trước vào hôm đó rồi à?”

“Ừ-Ừm, đại khái vậy.”

“Vậy thì đừng lo cho em, mà hãy ưu tiên cho kế hoạch hai anh chị trước đi. Em chắc sẽ ổn thôi, không cần anh giúp đỡ đâu. Đúng là không thể chen chân vào được mà.”

Ừ thì, cô ấy nói đúng… nhưng tôi vẫn không biết phải nói gì nữa.

“K-Không, cậu không thể nói thế! Sân khấu quan trọng hơn nhiều mà, đúng không?”

Amamiya-san phản đối ngay lập tức. Cô ấy nắm chặt tay cầu khẩn. “Nếu cậu cần Harema-kun giúp chuẩn bị cho sân khấu, thì đừng bận tâm đến lời hẹn anh ấy đã hứa với chị! Đúng là hôm đó đáng lẽ là ngày đặc biệt để chị vượt qua chính mình, nhưng…”

“Ngày đặc biệt? Vượt qua chính mình?”

“Q-Quên những gì chị vừa nói đi!”

Mặt cô nàng chợt đỏ bừng. Hình như… mà thôi, tôi không nên hỏi cặn kẽ chuyện đó.

“Cũng không cần thiết phải là ngày đó, cứ quên nó đi. Cuộc thi lolita là chuyện chỉ xảy ra một lần trong đời mà, đúng không?”

“…Nhưng em hiểu lịch hẹn kia quan trọng thế nào với chị, nên em sẽ thấy không thoải mái khi áp đặt sự thuận tiện của bản thân lên trên người khác. Không cần lo lắng cho em đâu tiền bối.”

“Ai làm trước không quan trọng! Chị thì nghĩ phần trình diễn trên sân khấu của em quan trọng hơn!”

“Nhưng em lại nghĩ chị nên ưu tiên lời hứa của mình với anh ấy.”

“Không, Harema-kun nên đến địa điểm thi đấu!”

“Không, thay vào đó anh ấy nên đi với chị.”

Đ-Được rồi… hiện tôi đang bị hai mỹ nhân này đẩy qua đẩy lại, cảm giác kỳ lạ ghê. Thông thường thì trong các tình huống khác, cả hai sẽ tranh đấu giành lấy tôi mới đúng. Hai cô gái này thật sự đều tốt bụng mà. Nhưng tôi nên làm gì trong trường hợp này đây? Tôi muốn giữ lời hứa với Amamiya-san thật. Tuy cô ấy bảo không nhất thiết phải là ngày đó, nhưng cô ấy đã mất công chọn và nói với tôi ngày tháng cụ thể, nên tôi có cảm giác còn điều gì khác ẩn trong đó nữa. Lúc nói chuyện trong lớp, Amamiya-san bảo địa điểm sẽ đi là một nơi bí mật, nhưng chiếu theo những gì Hibari vừa nói thì thực chất điểm gặp mặt là phần rừng của công viên gần đó. Trước đây khi giả làm hikari tôi đã đến đó chụp hình, và đó cũng là nơi chúng tôi tình cờ gặp nhau. Cũng là nơi Raika chọn để chụp hình cho tôi nữa. Chỗ đó cách địa điểm diễn ra cuộc thi lolita khoảng mười phút đi bộ…

“Giờ thì, điều đầu tiên là kiểm tra thời gian bắt đầu.”

Cuộc thi dự định sẽ mở màn lúc 1 giờ chiều, kết quả được công bố khoảng chừng 5 giờ. Giữa chừng sẽ có khoảng một tiếng đồng hồ giải lao, cộng thêm sự kiện “Event time” được sắp xếp. Nội dung của phần “Event time” này là một bí mật cho đến ngay hôm diễn ra và ban tổ chức còn mời cả khách đến xem livestream nữa. Hơn nữa, vì phải giúp Hibari chuẩn bị, có lẽ tôi sẽ đến đó từ sáng sớm.

“Còn tùy vào lúc tới lượt Hibari thì sao. Có lẽ tớ lẻn ra ngoài được chừng 3 đến 4 giờ…” Tôi quay sang Amamiya-san và bắt đầu thương lượng. “Tớ thấy áy náy vì không thể giữ đúng lời hứa dành trọn ngày hôm đó cùng cậu, nhưng tớ có thể gặp cậu sau khi rảnh được không? Tớ sẽ báo ngay khi chuồn đi được và chạy đến với tốc độ bàn thờ luôn!”

“Tớ… tớ ổn mà, thật đó. Không phiền vậy quá sao? Và không phải sẽ tốt hơn nếu cậu ở lại với Hibari-san cho đến khi công bố kết quả ư…?”

Amamiya-san vẫn muốn nhường tôi lại cho Hibari trọn một ngày. Đúng là điều em ấy sẽ làm. Nhưng Hibari vừa mới nói “Trái lại, nếu cậu ấy ở lại cho đến lúc có kết quả thì tớ không giữ được bình tĩnh đâu.”

Chờ chút, thật á? Em ấy nghiêm túc à?

“Chị không sao thật chứ, Amamiya-senpai?”

“Tất nhiên! Chị sẽ cổ vũ em khi theo dõi qua livestream!” Amamiya-san đáp với tông giọng nhẹ nhàng.

Nếu em ấy đã định xem thì tôi thực sự phải dốc hết tâm sức cho bộ trang phục lolita của Hibari. Và một khi đến lượt của Hibari xong, tôi sẽ lao tới chỗ Amamiya-san ngay lập tức. Với kế hoạch đó, chúng tôi đã né được việc đụng hàng đau lòng. Cùng lúc ấy, Amamiya-san có vẻ hứng thú với thời trang lolita nữa.

“Chắc chắn em ấy sẽ còn tỏa sáng hơn nữa trên sân khấu. Tớ chưa từng biết đến trang phục này, nhưng rất háo hức muốn được xem thêm.”

“…Chị không ngại trang phục lolita à?”

“K-Không hề! Dù gì cũng toàn là đồ dễ thương thôi mà!” Amamiya-san thốt lên.

“Hình như một thương hiệu con của CandyCandy cũng bán các bộ trang phục tương tự… Có khi nào trong đó toàn là thời trang lolita cả?”

“Cậu biết CandyCandy nữa hả? Em lấy trang phục trong bức ảnh từ thương hiệu phụ của họ đó mà.”

“Vậy sao? Hèn chi chị thấy quen quen!”

“À nói mới nhớ! Đúng rồi, hình như họ vừa mới mở một chi nhánh mới, vậy chị thử đến đó chơi một ngày đi? Chị có thể mặc thử đồ lolita và…”

“Hể?! C-Chị không nghĩ nó hợp với mình đâu!”

“Rõ ràng là nói dối rồi còn gì. Và em cũng sẽ rất vui nếu tìm được… bạn bè cùng đam mê thời trang lolita.”

Đúng lúc tôi đang cảm thấy nhẹ nhõm vì xoay sở được tình thế này, hai người con gái này bắt đầu thân thiết hơn nhờ cầu nối mang tên thời trang. Và với hiểu biết về Hibari, chắc chắn khát vọng kết bạn của cô nàng với những người cùng sở thích là thật lòng. Cái mặt otaku của ẻm bắt đầu lộ ra rồi. Và vì tôi cũng muốn xem Amamiya-san diện đồ lolita, vậy nên tôi chỉ có nước xô cô ấy tới thôi.

“Đ-Được thôi, thỉnh thoảng chị sẽ ghé qua xem thử.”

“Nhớ đến nhé. Em có làm bán thời gian ở đó nên có khi bọn mình sẽ gặp nhau đó.”

“…Thành thật mà nói, khi em phỏng vấn chị, cảm giác em mang lại là một hậu bối đáng tin cậy, nhưng thấy em phấn khích thế này cũng vui,” cô nàng nhận xét rồi thõng vai xuống. “Thì ra đây là lý do Harema-kun không thể rời mắt khỏi em…”

Vừa nói cái gì vậy hả?

“Cũng không có gì đâu… Và chị trông cởi mở và hòa đồng hơn rất nhiều so với lúc phỏng vấn. Thật sự rất thu hút,” em ấy bình luận và nói tiếp. “Chắc là vì Harema-senpai ở đây.”

Cuối cùng thì lại mang cái giọng chán nản. Vừa lúc tôi tưởng hai người họ đã thân thiết với nhau hơn thì bây giờ lại xuất hiện chút ngượng ngùng… Bọn con gái đúng là khó hiểu. Có khi nào tôi hóa trang thành hikari lại dễ xử lý hơn không?

“Dù sao thì, chúc em may mắn trong buổi trình diễn nhé!”

“Ừm, với tất cả sự hỗ trợ đã nhận được, em sẽ cố gắng hết sức.”

Có vẻ như họ đã quay trở lại bình thường, vì vậy tôi quyết định dừng mọi thứ ở đây. Dù chưa biết lý do vì sao Amamiya-san muốn đến công viên đó là gì, nhưng đó sẽ là một ngày quan trọng, xét cả cuộc thi sắp tới. Và khi ánh hoàng hôn chiếu rọi vào phòng học, tất cả chúng tôi đều quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ của mình.