
Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân
Giới thiệu truyện
Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân là một truyện chữ hay của tác giả Hoang Truong sáng tác thuộc thể loại Tiên hiệp, Đô thị, Dã sử, Huyền huyễn, Du Hí Dị Giới, Xuyên Không, Hệ Thống, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.
Truyện Chữ Truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân.
"Ngày xửa ngày xưa, vũ trụ hư vô mịt mờ, không tồn tại một thứ gì cả. Thậm chí, khởi nguồn và là căn nguyên của cả vũ trụ này, là sự tồn tại cũng không tồn tại. Vũ trụ này, lúc bấy giờ chỉ là một cái hồ chứa đầy sự hỗn mang và vô định. Bên trong nó tràn đầy sự hỗn loạn, không có một vật gì có thể ở bên trong nó.
Chất chứa bên trong cái hồ này, chỉ có sự không tồn tại."
" Một ngày, có một người xuất hiện, tạo dựng nên thế gian vạn vật, đó chính là Thần Sáng Thế."
"Không phải Thiên Chúa ạ!?"
Một giọng trẻ con cất lên hỏi. Đó là một đứa bé, ước chừng khoảng 9 tuổi, tuy nhiên trên mặt hắn cùng cả cơ thể hắn, thì lại chỉ bằng với một đứa bé 6 tuổi mà thôi. Hơn nữa, đứa bé này, có một điểm đặc sắc chính là màu tóc hắn phân ra thành hai màu rõ rêt. Nửa bên phải là màu trắng, nửa bên trái là màu đen.
Tên đứa trẻ này là Trần Ngọc Lâm.
Mộ Dung Nguyệt mỉm cười, ngẩng đầu khỏi 1 cuốn truyện cổ tích nói:
" Không phải. Chúng ta đang kể về truyện Sự Tích Vạn Vật Thế Gian. Giờ thì, im lặng đi nhóc, để cho cô kể chuyện."
Trần Ngọc Lâm nằm xuống, ngẩng đầu nhìn lên những tia sáng trong hình dạng những làn sương phun trào ra từ trong cuốn truyện, dần dần hóa thành hình dạng của một vị thần xinh đẹp đến vô cùng, đẹp đến độ, không thể phân ra được, là nam, hay rốt cuộc là nữ, là gái hay là trai, già hay trẻ.
Thậm chí, còn không có rõ ràng đến cùng, đó là người, hay là thiên sứ thiên thần nữa.
Có lẽ, đây chính là hình ảnh của thần linh.
Mộ Dung Nguyệt kể tiếp, hai tay phất lên, những làn sương lại thay đổi....
" Lúc đầu, trong vũ trụ không có gì cả. Rồi một ngày, một giọng nói uy nghiêm mà vĩ đại vang lên.
Giọng nói đó nói:
"Ta tồn tại."
Ngài liền tồn tại. Lời nói của Ngài, là mệnh lệnh. Lời Ngài nói, vạn vật không dám không tuân theo. Ngài nói một câu, để cho vũ trụ tạo thành nguyên tố cơ bản nhất của vạn vật trong vũ trụ này. Đó, là sự tồn tại. Ngài đã tạo ra Sự Tồn Tại, bởi vì Ngài chính là Sáng Thế Thần.
Kế đó, Ngài nói:
" Cần có một cái gì đó, nâng đỡ vạn vật, là điểm tựa cho mọi thứ. Cho toàn bộ mọi vật ta sẽ sáng tạo ra một điểm đặt chân. Cho nên, hãy có mặt đất."
Mặt đất liền xuất hiện dưới dạng một đại lục to đến vô cùng. Nhưng, ngay lúc đầu tiên mặt đất xuất hiện, nó tan vỡ ra thành muôn ngàn mảnh nhỏ."
Trần Ngọc Lâm ngẩng lên hỏi:
" Tại sao mặt đất lại tan vỡ ạ!?"
Mộ Dung Nguyệt trả lời, ngón tay phất phơ thành hình dáng một đại lục nhỏ đang từ từ tan vỡ:
" Bởi vì, không có trọng lực. Đất đá liên kết với nhau nhờ vào trọng lực. Thuở ban sơ, trọng lực chưa tồn tại, cho nên đất đá không thể liên kết lại được, nên chúng vỡ ra thành muôn ngàn mảnh nhỏ hơn."
Trần Ngọc Lâm gật đầu, Mộ Dung Nguyệt kể tiếp:
" Thần Sáng Thế nhìn tác phẩm của mình tan vỡ vào trong không gian. Ngài giơ một ngón tay lên, nói tiếp:
"Luật lệ. Nên có luật lệ, quy định cách vạn vật hành động."
Từ lúc đó, vũ trụ chính thức bước vào giây đầu tiên của dòng thời gian bất tận. Bởi vì trước lúc đó còn chưa từng tồn tại thời gian.
Cũng một khắc này, đất đá bị vỡ tan ra từ mảnh đại lục đầu tiên, bắt đầu co cụm lại dưới sức hút của trọng lực. Hàng tỉ năm trôi qua như một cái nháy mắt, chúng biến thành những hành tinh, những viên thiên thạch, những thứ mãi đi tìm kiếm mà không bao giờ tìm thấy, thứ mà ngày nay chúng ta gọi là sao chổi.
Và, Sáng Thế tiếp tục tạo ra Nước. Nước hóa thành sông, hồ, ao biển. Nước biến thành mây bay trên bầu trời, nước biến thành hơi nước ở trong không khí, nước chảy trong lòng đất, nước hóa thành băng thành những hành tinh nước. Từ khoảnh khắc nước được tạo ra, nó đã định là vật liệu sống cho muôn chủng.
Ngài lại tiếp tục tạo ra lửa, chiếu sáng đêm đen. Một khắc này, mặt trời bùng lên ngọn lửa cháy rực rỡ, mặt trăng phản chiếu cũng sáng lên ánh sáng lấp lánh màu bạc. Lửa thấm vào trong đất, hóa thành dung nham, hóa thành núi lửa, hóa thành địa hỏa.
Rồi đến gió, cây và cỏ được tạo ra. Một chốc này, bỗng chốc toàn thế giới tràn ngập màu sắc, gió thổi, mây phun, cỏ cây hoa lá tốt tươi như thiên đàng chốn trần gian.
Chỉ là, quá im lặng.
Cho nên, Ngài tạo ra động vật. Đầu tiên là những sinh vật bơi lội trong làn nước, và đến những loài chạy trên mặt đất, và kế đó là những loài bay trên bầu trời.
Và, Ngài sáng tạo ra loài người. Loài người yếu đuối, không có móng vuốt như loài muông thú, không có thể bay như loài chim trời, không thể phun lửa như loài rồng loài phượng, cũng không thể sống thọ trăm triệu năm như Ô Quy Huyền Vũ.
Nhưng họ có trí khôn, chẳng mấy chốc những tòa nhà lầu nóc, cung điện đền đài của họ bao phủ, họ phi hành trên bầu trời, họ độn địa, họ ngụp lặn trong nước. Họ sáng tạo, sáng tạo và sáng tạo, họ đem đến cho thế giới này một màu sắc hoàn toàn mới mẻ.
Ngắm nhìn thành quả của mình khắp toàn vũ trụ, Ngài buột miệng thì thầm:
"Tốt."
Nhưng...
Cũng giống như Ngày và Đêm, Ngon và Dở. Nếu không có cái gọi là Ngày, thì cũng sẽ không có cái gọi là Đêm, không có đồ ăn ngon, thì cũng không có khái niệm đồ ăn dở. Để cho cái "Tốt" được tạo ra, cần phải có một thứ đối lập với nó được tạo thành."
Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm, hỏi:
" Cháu có biết đó là cái gì không!?"