Xướng Môn Nữ Hầu

Tác giả:

Trạng thái:

Đang ra

Độ dài:

248 Chương
5/5(472 đánh giá)

Giới thiệu truyện

Là một truyện được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện chữ hay online. Truyện Xướng Môn Nữ Hầu là một truyện đọc của tác giả Tần Giản sáng tác thuộc thể loại Ngôn tình, Dã sử, Huyền huyễn, Cung Vi Trạch Đấu, Nữ Cường, Lão Gia, Cổ Đại, với diễn biến, nội dung truyện rất hấp dẫn và cuốn hút. Đọc truyện bạn đọc sẽ được dẫn dắt vào một thế giới đầy sự sáng tạo mới lạ, những tình tiết đặc sắc, giúp bạn có những trải nghiệm thích thú, mới lạ hơn.

Truyện Chữ Truyện Xướng Môn Nữ Hầu được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại TruyenChu. Bạn đọc đừng quên để lại bình luận và chia sẻ, ủng hộ TruyenChu ra các chương mới nhất của truyện Truyện Xướng Môn Nữ Hầu.

Đại Chu

Ngày đông chí, vừa qua khỏi giờ hợi, sắc trời đã đen kịt như mực. Sau 1 trận tuyết lớn vào ban ngày, toàn bộ mặt đất đều là 1 màn trắng xóa. Các cửa hàng sớm đã đóng cửa, trên đường không 1 bóng người. Trên mặt tuyết tĩnh lặng truyền đến những âm thanh cọt kẹt cọt kẹt, hai nam tử 1 già 1 trẻ mặc áo ngắn lần lượt tiến vào nghĩa trang. Nói là nghĩa trang, kỳ thực chỉ là bãi tha ma mà thôi, đại đa số thi thể đều là tùy tùy tiện tiện vùi lấp ngay tại chỗ, ngay cả 1 mảnh chiếu quấn thân cũng không có.

“Sư phụ, người nói chúng ta có thể bị người phát hiện hay không?” Người trẻ tuổi khiếp đảm không ngớt, thấp giọng hỏi lão nhân.

“Đi đào mộ người khác chứ có phải vẽ tranh thêu hoa đâu, sợ thì đừng có làm! Bây giờ Vương gia đang gấp gáp tìm vợ cho con trai, ra giá đến 10 lượng bạc! Ngươi mau nhanh tay lên đi.” Lão nhân híp híp mắt, không nhịn được quát lớn một câu.

Người trẻ tuổi không dám oán giận, nắm chặt xẻng trong tay, rồi lại theo bản năng mà đứng lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, mây đen tối om om nặng nề bao phủ, một tia ánh trăng đều nhìn không thấy, gió vèo vèo thổi mạnh, ngọn đèn trong tay lúc sáng lúc tối, tựa như lúc nào cũng có thể tắt, khiến người ta không tự chủ được cả người sợ hãi.

Nếu không phải đây là vụ buôn bán một vốn bốn lời, hắn sẽ không liều lĩnh xông vào gió tuyết chạy đến nơi quỷ quái này vào lúc nửa đêm!

Bình thường đạo tặc trộm mộ đều nhằm vào những món đồ cổ và châu báu bên trong mộ của những nhà giàu quý nhân, mà 1 già 1 trẻ này ngược lại, không lựa chọn mộ của nhà giàu, trái lại không ngại cực khổ chạy đến cái nghĩa trang không tên cũ nát này. Tất cả đều là vì quý tộc Đại Chu rất mê tín tin vào phong thủy, không thể để cho trong gia tộc xuất hiện cô phần (*) mà ảnh hưởng đến hưng thịnh của đời sau, trăm phương ngàn kế tìm những nam nữ chưa kết hôn đã tạ thế để kết minh hôn(*), vì lẽ đó 1 già 1 trẻ này mới xuất hiện ở đây. Sau khi tìm được thi thể nữ nhi trẻ tuổi, sẽ giả mạo ra danh tính và 1 thân thế trong sạch sau đó bán đi, đúng là 1 vốn 4 lời.

cô phần (*) (phần mộ cô đơn) chỉ người chưa kết hôn đã qua đời

minh hôn(*) đám cưới của người chết

Lão nhân kinh nghiệm phong phú phát hiện ra 1 ngôi mộ mới, hưng phấn nói: “Đào cái này lên xem xem.”

Người trẻ tuổi không dám phản kháng sư phụ, từng xẻng từng xẻng đào xuống, cuối cùng đã đào được ngôi mộ lên, bên trong không có quan tài, chỉ có 1 mảnh chiếu rách, hắn đánh bạo mở chiếc chiếu ra, bên trong có 1 người đang nằm. Đưa đèn lồng lên nhìn, người này đầu tóc rối bời, khắp trên mặt đều là máu, hoàn toàn không nhìn rõ được bộ dáng thật sự, nhưng cũng miễn cưỡng nhận ra từ hình dáng thì đây là 1 nữ tử nhỏ nhắn. Đến khi nhìn thấy y phục của nàng toàn bộ đều rách nát, toàn thân đều là những vết thương cực kỳ đáng sợ, 1 mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi khiến người trẻ tuổi phải nôn ra tại chỗ.

Lão nhân ngồi xổm hút thuốc ở bên cạnh trợn mắt, lắc đầu liên tục: “Người này không được, bị đánh đến nông nỗi này rất khó lau rửa, tìm tiếp.”

Người trẻ tuổi thở dài, tùy tiện vung tay ném vài khối đất đi, lập tức bỏ qua phần mộ này, từng bước theo sát lão nhân tìm ngôi mộ khác.

Lão nhân đang cúi đầu nắm lấy bùn đất, phỏng đoán chỉ mới chôn xuống khoảng 1 canh giờ, đột nhiên nghe thấy tên đồ đệ nhát gan kêu thảm 1 tiếng, hắn vội vã quay đầu lại gằn giọng: “Đồ ngốc, người muốn gọi người khác tới đây hả?”

Người trẻ tuổi hoảng sợ trợn mắt nhìn về 1 khoảng không xa, ngọn trèn trên tay đùng 1 tiếng rơi xuống đất, tay kia cầm xẻng đã không còn vững, liên tiếp run rẩy: “Bên kia…bên kia…”

Lão nhân nhìn theo hướng ánh mắt của hắn, thấy 1 người đang loạng choạng đi về phía bọn họ.

Trên mặt tuyết trắng xóa, mỗi nơi người này đi qua, đều để lại 1 dấu chân máu, nhìn thấy là giật mình. Mỗi 1 bước chân của nàng, đều làm máu trên người chảy ra, những vết thương có mới có cũ lẫn vào những vết bẩn vừa đen vừa đỏ vô cùng thê thảm, trên người hầu như không còn 1 chỗ lành lặn. Nàng bước đi loạng choạng, dường như thân người là 1 khối cứng ngắc.

Đáng sợ hơn chính là, người này rõ ràng là người mà bọn họ vừa đào lên lúc nãy.

“A……..” một tiếng kêu thảm thiết vang lên thấu trời, lão nhân là người đầu tiên liều lĩnh xông ra “Ma, có ma. “

Người trẻ tuổi bị tiếng la này làm thức tỉnh, hồn phi phách tán bỏ lại cái xẻng mà chạy, liều mạng lao nhanh theo sát phía sau sư phụ hắn, bọn họ dường như đang dùng hết sức lực cả đời mình mà bỏ chạy thoát thân, căn bản không nhìn thấy ngay khi bọn họ vừa bỏ chạy, “con ma” đang tập tễnh bước đi đã ngã trên mặt đất.

Sau khi Giang Tiểu Lâu gắng gượng đi được vài bước, không còn sức để chống đỡ cơ thể hư nhược nữa, lập tức ngã dài trên mặt tuyết.

Vội vã, nàng hướng về bóng lưng hai người đang chạy trốn kia, nhẹ giọng rên rỉ:

“Cứu ta vơi, cứu ta với, ta chưa chết….”

Đáng tiếc hai người kia quá mức sợ hãi, căn bản không hề quay đầu lại để nghe rốt cuộc nàng đang nói gì.

Cả người Giang Tiểu Lâu ăn vận cực kỳ đơn bạc, khắp nơi đều là vết thương, vừa chạm vào tuyết lạnh, nàng đau đớn đến tột đỉnh. Đột nhiên có gì đó rơi vào mắt, nàng chớp chớp lông mi, mới phát hiện là tuyết, theo bản năng mà ngước lên nhìn bầu trời, chỉ thấy từng mảng hoa tuyết rơi xuống.

1 chút ý thức còn sót lại dần dần tan rã.

Bỗng dưng, nàng nhớ tới một ngày của 7 năm trước, khi đó phụ thân nàng vẫn còn sống, nàng vẫn là khuê tú của Giang gia. Phụ thân mang theo nàng đi tới gia đình tri kỷ là Tần gia, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy công tử nhà họ Tần là Tần Tư. Trong rừng hoa đào, mưa phùn lất phất, phụ thân đích thân gảy đàn, Tần Tư cầm kiếm múa, nàng vừa cười vừa xem. Nhiều năm qua đi, nụ cười giọng nói của phụ thân đã dần dần mơ hồ, nhưng vàng vẫn nhớ rõ lời bài hát của khúc hát kia…

Danh sách chương truyện

Bình luận truyện